- Phương pháp duy nhất rời khỏi cái bí tàng không gian này, nằm ở trong truyền thừa của sư tổ! Giết ta, không ai trong các ngươi có khả năng đạt được truyền thừa của sư tổ, tất cả mọi người sẽ bị nhốt trong Thần Điện, nhốt trong bí tàng không gian này!
- Bạch Cốt phu nhân, ngươi lấy Bán Thần Chi Cảnh, mạnh mẽ bước vào bí tàng không gian, ngươi cho rằng thật sự không có chút hậu quả nào sao?
- Còn nhớ vùng biển lúc ngươi bước vào không? Hải Thần chưa chết, lúc ngươi bước vào, tất nhiên đã kinh động đến Hải Thần, không bao lâu nữa, Hải Thần sẽ triệt để thức tỉnh! Đến lúc đó, nếu như còn không rời đi cái bí tàng không gian này, ai có thể ngăn cản một kích của Hải Thần?
- Toàn bộ cái bí tàng không gian này, đều sẽ hóa thành Hải Thần Lĩnh Vực, đến lúc đó, mọi người sẽ phải chết!
- Giết ta sao! Cùng lắm ta cũng chỉ đi nhanh hơn các ngươi một bước mà thôi... Có thể đồng quy vu tận với các ngươi, ta cũng không có gì để tiếc nuối!
- Thế nào, có muốn đánh cuộc một lần... Thử nhìn một chút, sự thực có giống như ta nói hay không?
Làm một sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ cao cấp nhất, nên Dạ Nhận luôn tỉnh táo nhất.
Bất kể dưới tình huống gì, Dạ Nhận cũng tìm được điểm dựa vào tốt nhất.
Bạch Cốt phu nhân bước vào bí tàng không gian, lại ở trong Thần Điện không có bất kỳ đường lui nào, Dạ Nhận vốn đã rơi vào tuyệt cảnh, nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù dưới tình huống này, Dạ Nhận cũng vẫn lưu lại chuẩn bị ở sau, rất miễn cưỡng kéo lại cục diện.
Chỉ là, Bạch Nhạc cũng có thể cảm giác được, bây giờ Dạ Nhận, nhìn như lãnh khốc, nhưng trên thực tế đã có chút kích động, mất đi loại bình tĩnh nghiêm khắc nhất kia.
Nhưng Bạch Nhạc cũng có thể cảm nhận được, lời uy hiếp này không giả.
Giờ khắc này, bất kể là Bạch Nhạc, hay là Bạch Cốt phu nhân, hay là Vân Mộng Chân, cũng không khỏi có chút do dự.
Nếu như chỉ có một mình bất cứ người nào ở đây, lấy tâm tính của bọn họ, sợ rằng sẽ không bị Dạ Nhận uy hiếp.
Nhưng hết lần này tới lần khác, quyết định lần này, lại quan hệ đến sinh tử của tất cả mọi người!
Thời điểm này, căn bản không thể đi sai một bước.
Trong lúc nhất thời, bất kể là Bạch Cốt phu nhân hay là Vân Mộng Chân, không khỏi dời ánh mắt vào trên người Bạch Nhạc.
Tới mức này, bản thân các nàng đã không thể đưa ra phán đoán chính xác, nên ném quyền quyết định này vào trong tay Bạch Nhạc.
Mặc dù không có mở miệng trao đổi, nhưng Bạch Nhạc vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của các nàng.
Chết cùng chết, sống cùng sống!
Mặc kệ sống chết, mặc kệ Bạch Nhạc làm ra quyết định gì, các nàng đều nguyện ý gánh chịu cùng Bạch Nhạc.
Loại tín nhiệm này, tâm ý này, làm sao có thể không khiến Bạch Nhạc cảm động.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra một tia dứt khoát, lần nữa dời ánh mắt vào trên người Dạ Nhận.
- Nói ra toàn bộ chuyện ngươi biết, bằng không... cá chết lưới rách!
Mặc dù trước đó trong lòng có do dự, nhưng thật sự đến thời điểm cần quyết đoán, Bạch Nhạc lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Những lời này nói như đinh đóng cột, căn bản không cho Dạ Nhận cơ hội cò kè mặc cả nào.
Giờ khắc này, đón nhận ánh mắt của Bạch Nhạc, cho dù là Dạ Nhận cũng không khỏi có chút băng giá!
Thật ra bản thân hắn, chỉ muốn khiến Bạch Nhạc và Bạch Cốt phu nhân tự loạn trận cước, chỉ cần bọn hắn không thể đạt thành ý kiến thống nhất, như vậy sẽ tranh thủ cho hắn càng nhiều thời gian.
Nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ đến, bất kể là Bạch Cốt phu nhân hay là Vân Mộng Chân, vào giờ phút này, đều lựa chọn tin tưởng Bạch Nhạc.
Trong thời gian này, căn bản không cần nói lời nào, chỉ bằng mấy ánh mắt giao nhau, đã đạt thành ăn ý.
Toàn bộ quá trình, tối đa chỉ hơn mười hơi thở thời gian.
Chuyện này khiến cho Dạ Nhận có chút kiêng kỵ, cũng có chút ước ao!
Từ trước tới giờ sát thủ đều độc lai độc vãng, chưa từng có bằng hữu, trừ đao trong tay mình ra, không tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Hắn đã quen nhìn sự ích kỷ và độc ác của con người tại thời khắc sinh tử, dưới tuyệt cảnh.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới có một loại ao ước và đố kỵ không nói lên lời với thứ tình cảm này.
Trong khoảnh khắc, Dạ Nhận liền khống chế tình mình tâm nói.
- Ngươi muốn biết cái gì?
Dạ Nhận nhìn Bạch Nhạc, trầm thấp mở miệng nói.
Dưới tình huống này, hắn lựa chọn thỏa hiệp.
Mặc dù số lần gặp mặt Bạch Nhạc không nhiều, nhưng hắn tự vấn có thể nhìn thấu tâm tính Bạch Nhạc như cũ.
Với tình huống hiện tại, hắn không có lựa chọn!
Đạo lý rất đơn giản, Bạch Nhạc không tin hắn!
Thậm chí những lời này, không cần nói ra, chỉ cần ngầm hiểu là được.
Trên thực tế, bảo hắn nói ra hết những chuyện đã biết, chính là một loại tin tưởng, chỉ cần hắn không muốn cá chết lưới rách, hắn sẽ không chọn.
- Ta muốn biết toàn bộ sự tình từ Hải Thần đến Thần Điện... Bao gồm cả bí mật về cái bí tàng không gian này!
Chân mày Bạch Nhạc hơi vểnh lên, mở miệng nói lần nữa.
- Được!
Dạ Nhận yên lặng mấy hơi thở, liền chậm rãi đáp ứng.