Thần linh chân chính còn sống, hơn nữa còn là cường giả một vạn năm trước, đã hết sức quen thuộc Sát Thần.
Thường thường sự tình trên đời này chính là như vậy.
Càng sợ cái gì, cái đó sẽ càng đến.
Gần như cùng lúc đó, trong cơ thể Dạ Nhận liền chậm rãi vang lên một thanh âm già nua.
- Hải Thần, ngươi vừa mới thức tỉnh, lại muốn đánh một trận với ta sao?
Câu nói này vừa ra, liền triệt để đánh vỡ tất cả huyễn tưởng trong lòng Dạ Nhận.
Hắn vốn cho rằng, lao tâm khổ tứ bước vào cái bí tàng không gian này, nhận được truyền thừa của Dạ Nhận đời đầu, là cơ duyên vô cùng to lớn, thậm chí có hy vọng khiến hắn bước vào cảnh giới phía trên Hóa Hư, nhưng ai có thể nghĩ đến, tất cả chuyện này chỉ là âm mưu!
Mà người tính toán không ai khác chính là vị Dạ Nhận đời đầu kia, bị hắn, không, là bị các đời Dạ Nhận coi là sư tổ.
Bây giờ nhớ lại, tất cả đều rõ ràng.
Bắt đầu từ khi tên Sát Thần này, bị vây ở đây, bị ép cầm binh khí trong tay ném ra bí tàng không gian, lưu lại truyền thừa hắn cũng đã đang bố trí, chờ đợi sau này có cơ hội có thể mượn thân trọng sinh!
Chuyện này khiến trong lòng Dạ Nhận sinh ra lạnh lẽo.
- Ngươi quá coi trọng ngươi, ban đầu là thế, hiện tại cũng thế.
Trong mắt Hải Thần lộ ra vẻ khinh miệt, khinh thường đáp:
- Trong mắt của ta, ngươi chính là lão chuột trong cống ngầm, độc xà trong ao đầm, trừ núp trong bóng tối đánh lén ra, thì không còn gì khác! Nếu không phải trước đây, bản thần tin ngươi, bị ngươi đánh lén đắc thủ... Ngươi đã sớm chết rồi!
Hải Thần liếc Thần Điện vỡ nát dưới chân một cái, tiếp tục nói:
- Còn có Mộ Vũ nữa, nếu không phải bị ngươi lừa dối, đánh lén trong Thần Điện... Ngươi tưởng mình thật sự giết được hắn sao?
Những bí mật này, bất kể là bản thân Dạ Nhận, hay là đám người Bạch Nhạc nghe xong trong lòng không khỏi đập mạnh!
Rất hiển nhiên, chân tướng trước đây hoàn toàn khác biệt với lời bọn hắn nghe được từ trong miệng Dạ Nhận.
- Thắng làm vua thua làm giặc, có gì có thể nói?
Sát Thần không chút để ý Hải Thần chỉ trích:
- Lúc trước là ta tính sai một chiêu, bại cũng không có gì để nói! Nhưng hôm nay, vạn năm trôi qua, ngươi và ta đều thật vất vả mới có được cái cơ hội thức tỉnh này... Cần gì lại chém giết lẫn nhau?
- Hải Thần, ngươi vừa mới thức tỉnh, căn bản không biết, bây giờ thế giới bên ngoài biến thành bộ dạng gì!
Sát Thần giơ tay lên, chỉ vào Bạch Cốt phu nhân, khinh miệt nói:
- Nhìn thấy không? Bây giờ bán thần này ở bên ngoài, dĩ nhiên là cường giả đứng đầu nhất! Đại đạo đoạn tuyệt! Chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, ta chính là thần linh duy nhất trên đời này! Toàn bộ thế giới sẽ mặc cho chúng ta khống chế, tất cả tài nguyên, tu hành giả đều do chúng ta khống chế!
Những tin tức này đều là Sát Thần vừa mới đạt được từ trong trí nhớ của Dạ Nhận.
Mặc dù còn chưa xóa đi thần hồn Dạ Nhận, hoàn thành đoạt xá, nhưng đối với hắn mà nói, lấy ký ức Dạ Nhận, đã không phải việc gì khó khăn.
So với tàn hồn thượng cổ trước đây muốn đoạt xá Vân Mộng Chân, hiển nhiên Sát Thần cường đại hơn quá nhiều.
Hải Thần khẽ lắc đầu, không có chút tâm động nào đối với đề nghị của Sát Thần, thậm chí chỉ càng thêm khinh miệt.
- Sát Thần, ta nói rồi, ngươi giống như là lão chuột trong cống ngầm! Trừ ác tâm ra, không có bất kỳ giá trị nào... Một vạn năm qua, trong mắt ngươi vẫn chỉ là những đồ vật nhỏ bé không đáng kể này!
Sát khí tiêu tán, Hải Thần tiếp tục nói:
- Trước đây, ngươi dùng trăm phương ngàn kế muốn cướp đoạt Thế Giới Chi Tâm, nhưng ngươi biết, Thế Giới Chi Tâm dùng để làm gì không?
- Nó không phải dùng để khống chế thế giới, mà là mở ra một cánh cửa tân thế giới mới!
Rắc!
Giờ khắc này, cảm nhận của đám người Bạch Nhạc chính là một loại chân chính phá vỡ và khủng bố.
Cánh cửa tân thế giới?
Đây là ý gì?
Chỉ cần hiểu theo mặt chữ, cũng làm cho người ta có chút không rét mà run.
- Hải Thần, ngươi vẫn tự phụ như vậy!
Sát Thần cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Tại sao thời đại thượng cổ lại phá diệt, tại sao hiện tại đại đạo thế giới bên ngoài lại đoạn tuyệt, chẳng phải bởi vì, quá nhiều người tự phụ như ngươi, luôn nghĩ đến những huyễn tưởng không thực tế kia sao!
- Chẳng lẽ cường giả trước đây vì vậy mà chết đi còn ít sao?
- Đừng nói là ngươi và ta, cho dù là Thất Tuyệt Tiên, Minh Thần, không phải cũng chết ở bên trong sao?
Trong mắt Sát Thần lộ ra vẻ lạnh như băng, tiếp tục nói:
- Thế Giới Chi Tâm đã vỡ nát, biến thành tiểu thế giới này... Ngươi vẫn chưa tỉnh mộng sao?
- Hạ trùng sao biết được băng!
Về phần Sát Thần chất vấn, Hải Thần vẫn chỉ biểu hiện ra vẻ khinh miệt.
- Không cần nói những lời nhảm nhí này! Hải Thần, ta chỉ hỏi ngươi một câu... hiện tại ngươi thật sự muốn phân sinh tử với ta sao?
Sát khí nghiêm nghị, Sát Thần lạnh lùng nói.
- Ngươi đánh giá mình quá cao!
Hải Thần khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Có thể những người ngươi xem thường này, chính là người kết thúc sinh mệnh ngươi!
Sát Thần nghe thế, đột nhiên rùng mình, giống như ý thức được cái gì, lớn tiếng quát lên:
- Hải Thần, ngươi muốn làm cái gì? Đây là chiến tranh giữa chúng ta, ngươi đừng dùng những con kiến hôi này tới vũ nhục ta!