- Không có di ngôn, bởi vì Hải Thần sẽ không giết ta.
Bạch Nhạc nhìn Hải Thần, trong mắt vẫn không có vẻ sợ hãi.
Cũng không đợi Hải Thần hồi đáp, Bạch Nhạc đã tự mình nói:
- Ta đối với Sát Thần mà nói có thể là vô dụng, thế nhưng đối ngài mà nói, nhất định hữu dụng!
- Nực cười, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một Tinh Hải, thậm chí ngay cả Hóa Hư cũng chưa bước vào, bản thần cần ngươi làm gì?
Hải Thần cười lạnh một tiếng, không để bụng châm chọc nói.
- Mở ra cánh cửa tân thế giới!
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm vào Hải Thần, chậm rãi nói:
- Đây là ngài nói, hơn nữa, ta cũng không cho rằng, ngài thật sợ hãi đánh một trận với Sát Thần... Không, hoặc là nói, sở dĩ lúc đó ngài lựa chọn xuất thủ, cũng là bởi vì ta có giá trị với ngài!
- Thực lực của ta đối ngài mà nói nhỏ bé không đáng kể! Thế nhưng... Thôn Thiên Quyết hữu dụng, ta đoán đúng không?
Hải Thần nhìn Bạch Nhạc, yên lặng ước chừng mấy hơi thời gian, lúc này mới cất tiếng cười to!
- Ha ha ha ha ha!
Bàn tay vung lên, Bạch Nhạc nhất thời từ không trung ngã xuống, những thủy thừng trói buộc lấy Bạch Nhạc trực tiếp hóa thành dòng nước mềm mại, cùng lúc đó Bạch Cốt phu nhân và Vân Mộng Chân vừa mới bị giam cầm cũng đồng thời khôi phục lại.
- Thú vị, đột nhiên bản thần có chút thưởng thức ngươi!
Hải Thần cười ha ha một tiếng, nhìn Bạch Nhạc nói:
- Nói cho bản thần, công pháp ngươi tu luyện là gì, truyền thừa từ người nào?
Tới giờ khắc này, Bạch Nhạc mới thở phào một hơi, biết mình đã cược đúng!
Đừng thấy trước đó, Bạch Nhạc bày ra dáng vẻ chắc chắn, nhưng trên thực tế, tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, coi như trong lòng Bạch Nhạc cũng không có nắm chắc, chỉ có thể đánh cược chiêu thức ấy!
Rất may, Bạch Nhạc đã cược đúng.
- Thông Thiên Ma Công, có lẽ Hải Thần không biết, sư tôn ta tên là Thông Thiên Ma Quân, là cường giả mới xuất hiện gần ngàn năm nay! Chỉ tiếc, mấy năm trước sư tôn đã bỏ mạng trên Đạo Lăng Sơn.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, nhẹ giọng hồi đáp.
- Thông Thiên Ma Quân?
Hải Thần khẽ nhíu mày, xác thực chưa từng nghe nói qua cái tên này, dường như nó cực kỳ xa lạ, thế nhưng chẳng lẽ đúng như Bạch Nhạc nói, người sáng chế môn thần thông kia, chỉ là một hậu bối mới xuất hiện gần nghìn năm qua sao?
- Không có khả năng!
Chỉ trong nháy mắt, Hải Thần đã phủ định loại ý nghĩ này.
Hải Thần nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, nói như đinh đóng cột:
- Bên trong loại thần thông này, có một cỗ lực lượng rất quen thuộc với bản thần, bằng không, bản thần cũng sẽ không chạy tới.
Câu nói này, cũng liền khẳng định suy đoán trước đó của Bạch Nhạc.
Hải Thần chạy tới đúng lúc như thế, cũng không phải là trùng hợp, mà là bị Thôn Thiên Quyết dẫn tới.
- Mỗi chữ vãn bối nói đều là thật, nếu Hải Thần không tin, chỉ cần rời đi nơi này, đến giới tu hành, tùy tiện tìm người hỏi, là có thể xác minh!
Bạch Nhạc nhìn Hải Thần, mở miệng nói lần nữa.
Nghe thấy Bạch Nhạc nói vậy, Hải Thần không khỏi rơi vào trầm tư lần nữa.
Hắn dám khẳng định, Bạch Nhạc không có lừa hắn.
Tới mức này, Bạch Nhạc cũng không có gan lừa hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện này là không có khả năng.
Hải Thần tồn tại tự tin tuyệt đối đối với phán đoán của chính mình, cái này quan hệ đến Thế Giới Chi Tâm, quan hệ đến mục tiêu duy nhất của chúng thần trước đây, hắn tuyệt đối không có khả năng nhớ lầm.
Trong lúc nhất thời, mọi người rơi vào trong yên tĩnh!
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng nước biển ào ào.
- Ngươi nói vị Thông Thiên Ma Quân này có nhận truyền thừa từ người khác hay không?
Sau khi suy tư một lát, Hải Thần hỏi lần nữa.
- Không có!
Bạch Nhạc lắc đầu, khẳng định nói:
- Thông Thiên Ma Công chính là sư tôn tự mình nghĩ ra, trước đây Diệp Huyền đại sư đã từng nói qua, lúc sư tôn sáng tạo Thông Thiên Ma Công, còn từng thảo luận cùng hắn... Tuyệt không phải là lấy được truyền thừa thượng cổ gì.
Cái này cũng không đúng, cái kia cũng không đúng, dường như sự tình rơi vào một cái ngõ cụt.
- Xem ra phải đi ra ngoài nhìn một chút.
Hải Thần hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng nói.
Hắn đã ngủ say ở trong tiểu thế giới này quá lâu rồi, rất nhiều chuyện, chỉ dựa vào hỏi Bạch Nhạc sẽ không phân biệt được thật giả, muốn biết rõ ràng, nhất định phải đi ra ngoài, nhìn thế giới bên ngoài một chút.
Về phần nói đám người Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân chết sống như nào, Hải Thần thật sự không quan tâm.
Đến loại cảnh giới như hắn, quan tâm sinh tử của đám người Bạch Nhạc mới là chuyện cười.
Ùng ùng!
Đột nhiên bầu trời nứt ra một khe hở, Tam Xoa Kích vẫy một cái, trên mặt biển nổi lên một cơn lốc!
Gần như là cùng lúc đó.
Toàn bộ bầu trời phía trên Lục Âm Sơn trở nên u ám, trút xuống mưa to, hư không vỡ nát, giống như ngày tận thế tới.
Bất Tử Thanh Vương một mực thủ ở trong sơn cốc, càng sinh ra một tia báo động, nhìn chằm chằm vào không gian liệt phùng, Thanh Vương Kiếm bay vào trong tay, như lâm đại địch!
Ùng ùng!
Thiên Băng Địa Liệt!
Dường như toàn bộ thiên địa đều giao động theo.
- Chết tiệt!
Một khắc sau, không gian liệt phùng vừa mới nứt ra chợt khép kín!
Đám người Bạch Nhạc đang chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ rằng, không gian liệt phùng chợt khép lại như thế.