Trong nháy mắt, mũi kiếm đâm vào thịt, kiếm khí khủng bố trực tiếp xâm nhập vào cơ thể Dạ Nhận!
Trong khoảnh khắc, một đạo phòng ngự cuối cùng bị xé nứt, thân thể Dạ Nhận chợt bị xoắn nát, hóa thành một mảnh nhỏ huyết vụ, rơi vào trong mặt biển.
Cùng lúc đó, hai đạo thần hồn thuận thế từ trong thi thể Dạ Nhận bay ra!
Một đạo là Dạ Nhận, một đạo tàn hồn huyết sắc khác, tự nhiên là vị Sát Thần kia.
Trước đó thân thể bị khống chế, Dạ Nhận căn bản không có cách thoát thân, thế nhưng khi thân thể bị hủy, cũng đồng thời giải thoát Dạ Nhận.
Chỉ là giờ khắc này, Dạ Nhận phán đoán, cũng quả quyết không gì sánh được!
Hắn không có chút ý tứ đào tẩu nào, trong nháy mắt thoát thân, Dạ Nhận lấy thần hồn cuốn một cái, đao phong đen như mực trong không trung liền bay lên, hơn nữa bị thần hồn khống chế, hung hăng chém về phía tàn hồn của Sát Thần.
Giết!
Trong lòng Dạ Nhận cũng rất tức giận, dưới tình huống này, làm sao hắn còn có nửa điểm thương hại đối với vị sư tổ này!
Từ trước tới giờ sát thủ luôn vô tình!
Lúc này, nói lời gì cũng không bằng trực tiếp hành động!
- A a a!
Thậm chí đám người Bạch Nhạc còn chưa kịp phản ứng, đao của Dạ Nhận cũng đã đâm vào trong thần hồn Sát Thần!
- Súc sinh, ngươi dám khi sư diệt tổ?
Cái tàn hồn huyết sắc kia vẫn không thể động đậy trong không trung, lại lớn tiếng mắng to.
- Sát Thần nói quá lời rồi, truyền thừa của ta đến từ Dạ Nhận đời đầu, chứ không phải tên Sát Thần như ngươi!
Thanh âm Dạ Nhận vang lên lần nữa.
- Từ trước tới giờ sát thủ vô tình, chỉ có quyền lợi và sinh tử!
- Sát Thần, đối với ngươi mà nói, chết ở dưới Dạ Nhận mới là chốn trở về tốt nhất!
Thanh âm lạnh như băng lại vang lên, ánh đao như mực nổ tung trong cơ thể Sát Thần.
Sự khủng bố của Định Hải Thần Quang, thậm chí cường đại hơn dự tính của đám người Bạch Nhạc.
Cho dù còn một luồng tàn hồn, Sát Thần cũng không có chút khả năng chống cự nào, Dạ Nhận vào cơ thể, giống như một tia mực, chợt nhuộm đẫm ra.
Mặc sắc xâm nhập vào thần hồn, dù ở trong một màn tiên diễm huyết sắc kia, cũng lộ ra màu đen kịt!
So với người khác, Dạ Nhận càng hiểu tên Sát Thần này nhất!
Đối với Sát Thần chỉ còn tàn hồn mà nói, lực lượng ẩn chứa bên trong Dạ Nhận cũng là trí mạng nhất.
Ván cờ này, vốn vì hắn tính kế Dạ Nhận mà lên.
Bây giờ, cũng chính Dạ Nhận tự tay đâm đao vào trong thần hồn hắn, hủy diệt hy vọng hắn trọng sinh.
Oanh!
Một tia huyết sắc cuối cùng bị ăn mòn, luồng tàn hồn kia cũng chôn vùi, cùng lúc đó, không gian xung quanh bị định trụ và ngoài khơi cũng thuận thế khôi phục lại.
Nước biển như nước thủy triều rơi xuống, tưới lên tất cả mọi người.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, vô số Thần Chi Bản Nguyên, điên cuồng dung nhập trong đại dương, dũng mãnh rót vào cơ thể Hải Thần!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khí tức Hải Thần đã cường đại hơn rất nhiều, Tam Xoa Kích trong tay cũng lộ ra một đạo quang thải huyễn lệ, chiếu rọi thiên địa!
Rất hiển nhiên, đối với vị Hải Thần này mà nói, giết chết Sát Thần cũng tương đương với một lần đại bổ, khiến hắn từ trạng thái suy yếu vừa mới thức tỉnh khôi phục lại.
Hải Thần không để ý gì tới Dạ Nhận, ánh mắt thuận thế rơi vào trên người Bạch Nhạc, khóe miệng hơi cong lên, dường như trong nháy mắt, có một cỗ áp lực khủng bố bao phủ Bạch Nhạc lại, cho dù Bạch Nhạc rất cường hãn, sắc mặt cũng không khỏi thay đổi trở nên trắng bệch, cả người như bị vô số thủy thừng xanh thẳm buộc lại, trói chặt trên không trung!
- Bản thần rất tò mò, vì sao ngươi... Không đồng ý với hắn?
Trong nháy mắt, bất kể là Bạch Cốt phu nhân hay là Vân Mộng Chân đều không khỏi biến sắc!
Chỉ là, các nàng đối mặt Hải Thần, căn bản không có tư cách xuất thủ, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Bạch Nhạc bị bắt lại!
Bạch Nhạc bị Hải Thần trói chặt, dường như lúc nào cũng có thể bị giết chết, nhưng một khắc này hắn lại không gấp chút nào, thậm chí có thể nói là, càng bình tĩnh hơn so với trước kia.
- Người là đao thớt, ta là cá thịt!
Bạch Nhạc nhìn Hải Thần, bình tĩnh hồi đáp.
Chỉ một câu đơn giản, cũng đã nói hết khó khăn trong đó.
Hải Thần nhìn Bạch Nhạc, vẻ mặt lộ ra vài phần đạm mạc:
- Không sai, các ngươi ở trước mặt bản thần, cùng lắm cũng chỉ là thịt trên thớt, không có chút cơ hội phản kháng nào... Cho nên, bây giờ ngươi có thể an tâm đi chết đi!
Vù vù!
Hải Thần vừa nói ra câu này, hai người Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân nhất thời điên cuồng lên, cho dù là Tiểu Bạch Long cũng phát ra một tiếng gào thét trầm thấp, giống như đang uy hiếp Hải Thần!
Bạch Cốt Chân Hỏa dấy lên lần nữa, hiển nhiên Bạch Cốt phu nhân đã có ý liều mạng.
Chỉ là, ở trước mặt Hải Thần, vẫn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bất kể là Vân Mộng Chân, hay là Tiểu Bạch Long, hoặc là Bạch Cốt phu nhân, lúc này đều bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, bất kể giãy dụa như thế nào, cũng vô pháp nhúc nhích, càng không cần phải nói công kích Hải Thần.
- Ngươi có di ngôn gì không?
Tam Xoa Kích chợt vung lên, chỉ về phía cổ họng Bạch Nhạc, lộ ra sát khí lạnh như băng, Hải Thần nhàn nhạt mở miệng nói.