- Tự nhiên Thanh Vương điện hạ sẽ bằng lòng!
Vân Mộng Chân không do dự chút nào, trực tiếp hồi đáp:
- Bất kể là lịch đại Đạo Lăng Thánh Nữ, hay là Diệp Huyền đại sư, hoặc là Thông Thiên Ma Quân, đều không thể bước ra một bước cuối cùng, cũng đã đủ để chứng minh, thế gian này đại đạo đoạn tuyệt, ở lại chỗ này căn bản không có hy vọng đột phá Thế Giới Cảnh!
- Thế không Hóa Hư, đối với Thanh Vương điện hạ mà nói, bây giờ thế giới này còn có gì đáng giá ngài quyến luyến? Chẳng lẽ, Thanh Vương còn muốn ở lại tranh bá thiên hạ hay sao?
- Đột phá Hóa Hư, chính là mộng tưởng lớn nhất đời người! Cũng là ý nghĩa sau khi Thanh Vương ngủ say ba ngàn năm tỉnh lại!
- Ở trước cơ hội này, ngài không có đạo lý cự tuyệt!
“...”
Bất Tử Thanh Vương yên lặng trong chốc lát, không thể không thừa nhận, những lời này của Vân Mộng Chân, thực sự đã đánh trúng điểm yếu của hắn!
Trọng sinh mà đến, nguyện vọng duy nhất của hắn, chính là bước ra một bước cuối cùng, thành tựu Thế Giới Cảnh.
Về phần sự tình trong thế tục, bất kể là tài nguyên tu hành, tranh bá thiên hạ, thì đối với hắn mà nói, đã sớm không có ý nghĩa gì.
Trước đó hắn chờ ở chỗ này, chính là chờ Bạch Nhạc truyền tin tức ra, hơn nữa, thần hồn ấn ký hắn để lại trên người Bạch Nhạc, cũng có thể xác định, Bạch Nhạc vẫn chưa chết.
Có điểm này cũng đã đủ rồi!
Bất Tử Thanh Vương liếc mắt nhìn Vân Mộng Chân thật sâu, chậm rãi mở miệng nói:
- Mặc kệ ngươi có mục đích gì, lý do này đã đủ đả động bản vương! Tốt, bản vương tin ngươi một lần!
- Thế nhưng, bản vương nói trước, giả sử ngươi dám gạt ta... Dù là chân trời góc biển, bản vương cũng phải truy sát các ngươi đến cùng!
- Thanh Vương yên tâm, ta nguyện lấy danh nghĩa Đạo Lăng Thánh Nữ thề, sự tình Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, chữ chữ là thật!
Vân Mộng Chân nhìn Bất Tử Thanh Vương, nghiêm túc hồi đáp.
- Tốt!
Bất Tử Thanh Vương vốn là người quyết đoán, một khi làm ra quyết định liền không chút do dự nào nữa.
Hắn bước ra một bước, lúc này liền xé rách không gian, đi vào cửa bí tàng không gian.
Oanh!
Vừa mới bước vào bí tàng không gian, Bất Tử Thanh Vương liền cảm nhận được một cỗ áp lực khủng bố đập vào mặt, lông tóc toàn thân giống như đều dựng đứng lên.
Từ xa, Bất Tử Thanh Vương đã cảm nhận được có một ánh mắt rơi vào trên người mình, khiến hắn như đứng ngồi không yên.
- Vù vù!
Trong tích tắc, Thanh Vương Kiếm chợt ra khỏi vỏ, kiếm khí khủng bố chém ngang mà ra, sóng biển đập vào trước mặt, lập tức bị một kiếm này bổ ra.
Nhưng mà, không đợi Bất Tử Thanh Vương thở gấp qua một hơi, sóng biển vừa mới bị bổ ra, đã chợt ngưng tụ thành vô số thủy thừng, tiếp tục trói buộc về phía hắn lần nữa.
Bất Tử Thanh Vương không dám có chút do dự, nhất thời huy động Thanh Vương Kiếm trong tay, hung hăng chém xuống.
Rút đao chém nước nước càng chảy!
Ở bên trong đại dương này, thủy thừng khủng bố kia giống như vô cùng vô tận, không ngừng vọt về phía hắn, bất kể hắn ra sức giãy dụa như thế nào, cũng không có cách tránh thoát được.
Kinh khủng hơn là, sóng biển dưới chân cũng trong nháy mắt nghịch chuyển, kéo Bất Tử Thanh Vương về phía càng sâu hơn.
Chỉ trong chốc lát, Bất Tử Thanh Vương đã nhìn thấy một bóng người ở trên mặt biển.
Đối phương lưng đối mà đứng, giống như không có chú ý tới hắn vậy.
Cách đó không xa, Dạ Nhận lẳng lặng ngồi ở trên sóng biển, trên người bao phủ một tầng huyết sắc nhàn nhạt, trên trán lộ ra vài phần thống khổ.
Lộp bộp!
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng người kia, nội tâm Bất Tử Thanh Vương lộp bộp một tiếng, Thanh Vương Kiếm trong tay cũng theo đó mà ngừng lại, đột nhiên trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi tuyệt vọng.
Cường giả Thần Linh!
Thậm chí không cần đối phương xoay người lại, trong lòng Bất Tử Thanh Vương cũng đã đoán được thân phận của đối phương.
Không hề nghi ngờ, đây chính là cường giả thượng cổ chân chính!
Đừng nhìn hắn bây giờ đã khôi phục lại thực lực Hóa Hư, thực ra trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, cho dù ở trạng thái đỉnh phong, đối mặt với cường giả như vậy, hắn cũng không có chút cơ hội chống lại nào.
Giờ khắc này, làm sao hắn không biết, hắn bị Vân Mộng Chân lừa gạt.
Chỉ là, bất kể như thế nào hắn cũng nghĩ không thông, tại sao Vân Mộng Chân muốn lừa hắn.
Đương nhiên, những chuyện này đã không quan trọng!
Bất Tử Thanh Vương cười khổ một tiếng, mặc cho thủy thừng trói mình lại, chậm rãi mở miệng nói:
- Hậu nhân Đại Càn Vương Triều, Ngô Thanh Tùng, bái kiến tiền bối!
- Đại Càn Vương Triều... Hóa ra là hậu nhân của Càn Đế.
Hải Thần chậm rãi xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người Bất Tử Thanh Vương, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ngày xưa, Càn Đế cũng coi như là bạn cũ với ta... bây giờ Đại Càn Vương Triều vẫn tồn tại chứ?
Nghe Hải Thần nói vậy, Bất Tử Thanh Vương càng xác định suy đoán của mình, nhưng không có ôm may mắn:
- Đại Càn Vương Triều vẫn còn, chỉ là ba ngàn năm trước, sau khi Đạo Lăng Thiên Tông quật khởi, lại chỉ còn một vùng Ung Châu mà thôi.
- Một vạn năm, quả thực là cảnh còn người mất...
Hải Thần thở dài một tiếng, nhìn Bất Tử Thanh Vương hỏi:
- Sao ngươi đến đây?