Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1730 - Chương 1730: Ta Tên, Bạch Nhạc

Chương 1730: Ta Tên, Bạch Nhạc Chương 1730: Ta Tên, Bạch Nhạc

Khi ánh mắt rơi vào đao trên tay đối phương, mới rốt cục ý thức được cái gì, đột nhiên ánh mắt lộ ra hung quang.

- Con mẹ nó, để ta!

Đại hán kia mắng to một câu, nhất thời cầm lấy trường kiếm màu tím, giơ tay lên chém về phía tiểu bạch xà lần nữa!

Bảo kiếm chính là bảo kiếm, vừa cầm vào trong tay liền có cảm giác khác biệt, đại hán kia chém ra một kiếm này, liền có nắm chặt có thể một kiếm chém bạch xà làm hai đoạn.

Nhưng trong nháy mắt chém ra một kiếm này, màng nhĩ hắn chấn động, chỉ cảm thấy mắt hoa, tiểu xà vốn chỉ lớn chừng bàn tay, dĩ nhiên đón gió biến dài, trong nháy mắt hóa thành một con bạch long khủng bố!

- Ngao!

Một tiếng long ngâm vang lên, sóng âm kinh khủng chợt nổ tung, tất cả mọi người đồng thời bị hất bay tại chỗ, mấy người thực lực kém cỏi nhất càng trực tiếp vỡ màng nhĩ, chảy ra máu, bị một tiếng long ngâm này chấn điếc!

Đại hán cầm đầu kia bịch một tiếng, nhất thời bị dọa sợ trực tiếp quỳ xuống, cả người không khống chế được run rẩy như sốt rét.

Cùng lúc đó, thanh niên dưới mặt đất nghe thấy tiếng long ngâm, mí mắt hơi giật giật, giống như đang ngủ say thì bị đánh thức, từ từ mở mắt.

- Ngao!

Nhìn thấy thanh niên kia thức tỉnh, bạch long nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, bay đến đỉnh đầu thanh niên, gào thét lần nữa.

- Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?

Đầu thanh niên đau đến mức muốn nứt ra, hắn chậm rãi ngồi dậy từ dưới đất, giơ tay lên, lúc này mới phát hiện, quần áo trên người mình đã vỡ thành từng mảnh, cùng lúc đó, Tiểu Bạch Long cũng co lại lớn chừng bàn tay, rơi vào trước mặt Bạch Nhạc, dương nanh múa vuốt ra dấu.

Con mắt hơi nheo lại, ánh mắt rơi vào lưỡi đao sứt mẻ trên tay đối phương, trong nháy mắt, thanh niên liền hiểu ra.

Đột nhiên mắt thanh niên lộ ra một luồng sát khí khủng bố.

- Đại nhân tha mạng!

Trong nháy mắt, đại hán bị dọa cho quỳ sụp xuống, liều mạng dập đầu.

Không thể không sợ được!

Thời điểm đối phương còn đang hôn mê, bọn hắn chém lung tung một trận, cũng không thể thương tổn được đối phương chút nào, bây giờ người ta tỉnh lại, bọn hắn còn quả ngon để ăn sao?

- Kiếm của ta chơi thích không?

Lông mày thanh niên nhíu lại, ánh mắt rơi vào thanh kiếm trên tay đại hán cầm đầu, trong mắt lộ ra một tia khinh miệt, nhàn nhạt mở miệng nói.

- Đại nhân tha mạng, tha mạng! aAkyMsCjIẐ nhân nhất thời bị ma quỷ xui khiến, cầu xin đại nhân khai ân!

Kiếm trong tay đại hán phập một tiếng rơi xuống, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng cầu xin tha thứ, khóc đến nước mắt nước mũi thành một hàng.

Thanh niên chậm rãi đứng lên từ dưới đất, bàn tay nhấc một cái, trường kiếm màu tím liền nhất thời bay lên, trực tiếp rơi vào trong tay.

Hắn không để ý tới những người này, mà hơi ngẩng đầu, quan sát bốn phía một chút, sau khi không phát hiện ra người khác, lúc này mới trầm ngâm suy đoán ra mọi việc.

- Nơi đây là nơi nào?

Thanh niên ngẩng đầu, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

- Bẩm đại nhân, nơi này là Đông Sơn, Đông Nam quận...

Đông Sơn, Đông Nam quận!

Những cái tên này đều lộ ra vẻ cực kỳ xa lạ đối với thanh niên, thế nhưng may mắn thời gian còn nhiều, rồi cũng sẽ biết rõ tất cả.

Thanh niên vừa định mở miệng hỏi lại, chân mày không khỏi nhảy lên.

Trong chớp mắt, hắn đã cảm nhận được một cỗ khí tức đang nhanh chóng chạy tới đây.

Khí tức của đối phương cũng không tính là quá mạnh, tu vi Tinh Cung đỉnh phong gì đó.

Chỉ một thoáng thời gian đã có một đạo kiếm quang rơi xuống.

- Các ngươi là ai?

Người đến là một nữ tử xinh đẹp, trên mặt lộ ra vài phần cao ngạo, trong lúc rơi xuống, cũng bày ra một bộ kiêu căng mở miệng hỏi.

Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhíu lại, không có trả lời, nhưng những người xung quanh lại không ngừng dập đầu với nữ tử kia nói.

- Thượng sứ minh giám, chúng ta là tu sĩ Đông Sơn, vừa rồi nhìn thấy có thiên ngoại lưu tinh vẫn lạc, mới tìm tới nơi này, sau khi đến nhìn thấy hắn nuốt riêng thiên ngoại lưu tinh, chúng ta có ý tốt, nói với hắn, dị bảo như thiên ngoại lưu tinh, nhất định phải giao lên cho Chúng Tinh Điện, nhưng không ngờ, người này chẳng những từ chối trả, hơn nữa, còn đánh đập chúng ta tàn nhẫn, muốn giết chúng ta diệt khẩu! Xin Thượng Sứ làm chủ cho chúng ta!

Không đợi bọn hắn nói chuyện, phụ nhân kia đã giành trước mở miệng nói.

- Dạ dạ dạ! Thượng Sứ minh giám, người này nuốt riêng thiên ngoại lưu tinh! Xin Thượng Sứ làm chủ cho chúng ta!

Trong lúc nhất thời, những người xung quanh, cũng hùa theo hét to.

Giống như bọn hắn chịu oan ức rất lớn vậy.

Ban đầu còn chưa nghĩ ra, nên xử lý những người này như thế nào, bây giờ nghe thấy phụ nhân kia đổi trắng thay đen như thế, khóe miệng thanh niên nhất thời lộ ra một tia trào phúng.

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào...

Thanh niên lắc đầu, trong mắt lộ ra sát cơ,

- Từ trước tới giờ ta chưa oan uổng ai bao giờ, các ngươi đã nói ta muốn giết người diệt khẩu... Vậy thì sẽ như các ngươi mong muốn!

Gần như cùng lúc thanh niên nói chuyện, những thanh đao rơi vãi xung quanh nhất thời bay lên.

Căn bản không chờ những người này phản ứng kịp, đao phong băng lãnh chợt gia tốc, bay về chỗ yếu hại mỗi người ở đây!

Bình Luận (0)
Comment