Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1731 - Chương 1731: Hù Dọa

Chương 1731: Hù Dọa Chương 1731: Hù Dọa

Chỉ trong nháy mắt, đám người vừa mới gào thét xin Thượng Sứ làm chủ, đã bị chính đao kiếm của mình giết chết!

Trong tiếng kêu thảm thiết, tiên huyết chảy dài, thoáng cái toàn trường chỉ còn lại một mình nữ tử kia!

Rất hiển nhiên, nữ tử kia cũng không nghĩ tới, đối phương lại lớn mật như vậy, dám giết người trước mắt nàng, khiến nàng căn bản không phản ứng kịp xuất thủ, đợi đến khi tỉnh táo lại, đã sớm không kịp nữa rồi!

- Cuồng đồ lớn mật, ngươi là người phương nào, cũng dám giết người diệt khẩu ngay trước mặt sứ giả Chúng Tinh Điện ta?

Bàn tay nữ tử hơi động, hàn quang lóe lên, lớn tiếng quát mắng.

Thanh niên bị đối phương dùng kiếm chỉ vào mặt, nhưng không hề bị lay động, mà trong mắt lộ ra một tia thâm thúy, nhẹ giọng nói:

- Ta là người nào sao...

Yên lặng chốc lát, khóe miệng thanh niên lộ ra một nụ cười rực rỡ, nhẹ nhàng trả lời.

- Ta tên, Bạch Nhạc!

Bạch Nhạc!

Đây là một cái tên cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức, để cho người ta căn bản không nhớ được.

Sở Hân tồn tại tự tin cực đại đối với trí nhớ của mình, toàn bộ đông nam bộ, không, toàn bộ thiên hạ cũng chưa từng nghe qua tên cao thủ nào như vậy.

- Dám làm không dám chịu sao? Ngươi cho rằng biên ra một cái tên giả, là có thể lừa bịp được ta?

Sở Hân cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Không ai có thể giấu diếm được Chúng Tinh Điện chúng ta, ta khuyên ngươi không nên ôm lòng may mắn.

- Không phải tên ngươi chưa từng nghe qua thì là tên giả được.

Bạch Nhạc liếc một cái, không khó nhìn thấu tâm tư đối phương, khóe miệng hiện ra nụ cười mỉm, lắc đầu, tiếp tục nói:

- Ngươi không có tư cách, để cho ta biên ra một cái tên giả.

- Ngươi muốn chết!

Câu nói này thật sự khiến Sở Hân phát cáu.

Đối phương cũng chỉ là cùng tuổi với nàng, nhưng vừa mở miệng, khẩu khí lại lớn như vậy, thực sự là khiến người ta chán ghét.

Cổ tay Sở Hân khẽ đảo, kiếm trong tay liền đâm về phía Bạch Nhạc.

Sở Hân tức giận Bạch Nhạc ra tay hung ác, giết nhiều người như vậy, nên một kiếm này cũng không lưu tình, đâm thẳng đến nơi yếu hại trên ngực Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc lắc đầu, tùy ý đẩy tay ra, rõ ràng là ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhưng bàn tay vươn ra lại giống như có mắt, hời hợt dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của đối phương.

Hai ngón tay giống như đúc từ sắt thép, khiến lưỡi kiếm mọc rễ.

Bất kể Sở Hân dùng bao nhiêu khí lực, cũng không thể khiến cho kiếm phong nhúc nhích chút nào.

Đột nhiên con ngươi co rụt lại, giờ khắc này, trong lòng Sở Hân mới chợt hiện lên một tia sợ hãi khó có thể ức chế.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Hiện tại đến ta hỏi ngươi!

Ngón tay Bạch Nhạc hơi dùng sức, trong nháy mắt, kiếm phong bị ngón tay kẹp lấy chợt bị bẻ gãy.

Bạch Nhạc ném nửa đoạn mũi kiếm xuống đất, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói.

“...”

Thanh kiếm này, nàng cầu xin rất lâu, cho sư tôn mới bằng lòng, tự tay luyện chế cho nàng, xưa nay nàng rất quý trọng, bây giờ lại bị Bạch Nhạc mạnh mẽ bẻ gãy, quả thực khiến Sở Hân buồn đến sắp rơi nước mắt.

Nhưng thời điểm này, nàng cũng hiểu, không phải thời điểm tiếc kiếm, nếu như sơ sẩy một cái, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng phải bỏ lại ở đây.

- Ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng ta là người của Chúng Tinh Điện, ngươi dám tổn thương ta, ngươi sẽ là địch với Chúng Tinh Điện!

Sở Hân nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, có chút ngoài mạnh trong yếu uy hiếp nói.

Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu thế sự, nội tâm Bạch Nhạc không khỏi có chút buồn cười, muốn bỡn cợt nàng một chút, hắn trầm mặt xuống, cười lạnh nói:

- Rừng núi hoang vắng, ai biết ngươi là ai? Giết ngươi, cũng giống như bọn hắn!

Khóe miệng Bạch Nhạc hơi vểnh lên, chỉ về phía đám người trong hố, tiếp tục nói:

- Nhìn thấy không? Hố chôn cũng có sẵn rồi, chôn ngươi cùng bọn họ, cam đoan ai cũng không tìm ra được.

Những lời này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hân bị dọa đến trắng bệch.

Nàng là một cô nương, bản thân liền thích sạch sẽ.

Chết thì cũng thôi đi, nhưng nghĩ đến phải chôn cùng những nam nhân xấu này, liền buồn nôn không thôi.

Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, tiếp tục bỡn cợt nói:

- Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, cứ như vậy chết đi cũng thật có chút đáng tiếc...

Lời còn chưa dứt, nhưng ý nghĩ cũng đã biểu đạt rõ ràng.

Lần này, Sở Hân mới triệt để bị hù dọa, không ngừng rút lui hai bước, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi:

- Ngươi không được qua đây, coi như ta chết, cũng sẽ không để ngươi được như ý.

Nói đến đây, trong mắt tiểu cô nương thậm chí đều hiện ra nước mắt.

Bạch Nhạc cũng không nghĩ đến, mình chỉ tùy ý dọa vài câu, lại thật sự khiến tiểu cô nương bị khóc, thấy vậy hắn cũng không khỏi cười khổ một hồi.

Bạch Nhạc lắc đầu, không tiếp tục trêu đùa đối phương nữa, mà nhàn nhạt mở miệng nói:

- Vậy thì thành thật trả lời vấn đề của ta, hiểu không?

Tiểu cô nương mím môi lại không nói lời nào, nhưng rõ ràng đã chịu thua.

Bạch Nhạc sờ mũi một cái, lúc này mới tiếp tục mở miệng nói:

- Đây là nơi nào?

Nghe Bạch Nhạc hỏi vậy, Sở Hân không khỏi nao nao, kinh ngạc nhìn Bạch Nhạc.

Lẽ nào đối phương thật sự không biết đây là đâu?

Thấy ánh mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ bất mãn, Sở Hân bị dọa cho nhảy lên, không ngừng đáp:

- Nơi này là Đông Sơn, Đông Nam quận.

Bình Luận (0)
Comment