Đông Sơn, Đông Nam quận, Bạch Nhạc không hiểu những cái tên này, cau mày lạnh lùng nói:
- Nói rõ ràng hơn một chút!
Bạch Nhạc cứ như vậy hù dọa, mất khoảng nửa canh giờ, rốt cục cũng hỏi rõ được tình huống.
Toàn bộ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới được chia thành ba khu vực lớn là Đông Nam quận, Bắc Vực, Cực Tây chi địa, chính đông và chính nam đều là hải dương.
Đông Nam quận hình thành từ bên trong Đại Càn Vương Triều, quận trưởng từng là trọng thần Đại Càn Vương Triều!
Từng ấy năm trôi qua, lịch đại quận trưởng đều là cao thủ hàng đầu.
Bắc Vực là vị trí của Đại Càn Vương Triều, còn Cực Tây chi địa thì được xưng là Cực Tây Tà Địa, đây là nơi hỗn loạn nhất, rất nhiều ma đầu giết người không ghê tay, đều sinh sống ở Cực Tây chi địa.
Ban đầu nghe thấy cái tên Đại Càn Vương Triều, Bạch Nhạc cũng bị dọa cho giật mình.
Thế nhưng cũng chợt hiểu ra, Chúng Tinh Tiểu Thế Giới vốn tồn tại vô số liên hệ với ngoại giới, vạn năm trước, chính là thời điểm Đại Càn Vương Triều nhất thống thiên hạ, cho dù đến tiểu thế giới này, xưng bá một phương cũng không tính là chuyện gì hiếm.
Chuyện chân chính khiến Bạch Nhạc có chút kiêng kỵ chính là Chúng Tinh Điện!
Chúng Tinh Điện không thuộc về bất kỳ thế lực nào, cũng có thể nói, bất kỳ một xó xỉnh nào trong thiên hạ này, đều có thế lực của Chúng Tinh Điện!
Nếu bàn về thực lực, Chúng Tinh Điện cũng là mạnh nhất, thông qua Sở Hân biết được, chỉ riêng cường giả Hóa Hư bên trong Chúng Tinh Điện, đã có chừng bảy vị.
Đông Sơn này là khu vực xa xôi nhất thuộc Đông Nam quận, cũng chính bởi vậy, mới có những cường đạo này đóng quân.
Sở Hân chính là người phân điện Chúng Tinh Điện vùng này, phụ trách tuần thú Đông Sơn!
Thực lực Tinh Cung cảnh đỉnh phong, ở chỗ này đã không tính là yếu, còn có hậu trường cứng như Chúng Tinh Điện, tự nhiên không cần sợ hãi cái gì.
Chỉ không nghĩ rằng, một cước đá phải thiết bản như Bạch Nhạc.
Hơn nữa, nàng đến quan sát là vì trời giáng sao chổi, có một viên vừa lúc rơi xuống Đông Sơn.
Nói như vậy, trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu ra.
Cái gọi là lưu tinh thật ra là ba người bọn họ, rơi vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, phân biệt rơi vào các vị trí khác nhau.
Bất kể là Bất Tử Thanh Vương, hay là Dạ Nhận đều không cần Bạch Nhạc lo lắng.
Bây giờ, chuyện Bạch Nhạc muốn làm trước tiên, chính là đặt chân ở Đông Nam quận, đồng thời nghĩ biện pháp xóa đi vết tích, không cho người khác, đặc biệt là người Chúng Tinh Điện nhận thấy được dị thường trên người hắn.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc lại nhìn về phía Sở Hân, trong mắt nhiều hơn vài phần sát khí!
Phương thức xử lý tốt nhất, chính là giết người diệt khẩu.
Dù sao tin tức gì cần hỏi cũng đã hỏi hết rồi, giết chết đối phương, mới là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, khi nhìn về phía Sở Hân, chứng kiến dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia của tiểu cô nương, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cười khổ một hồi.
Những cường đạo cùng hung cực ác kia giết cũng giết rồi, nhưng hiển nhiên tiểu cô nương này không phải người gì xấu, bảo hắn ra tay như thế nào đây.
- Ngươi... Ngươi đừng có giết ta, ta chết, nhất định sư phụ sẽ biết rõ, ngươi cũng không trốn thoát.
Dù gì Sở Hân cũng có thực lực Tinh Cung đỉnh phong, nên cực kỳ nhạy cảm đối với sát ý, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàm răng có chút run lên nói.
Bạch Nhạc nhìn tiểu cô nương, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Loại này uy hiếp không có cơ sở này, nếu sợ mới là gặp quỷ.
Nhưng nếu Bạch Nhạc đã bỏ sát tâm, cũng sẽ thuận thế đẩy chuyện.
- Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?
Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, lạnh nhạt hỏi.
- Ta có thể thề, lấy danh nghĩa Chúng Tinh Chi Thần để thề, nếu tiết lộ một chữ ra ngoài, sẽ để ta chết không nơi táng thân.
Sở Hân không ngừng trả lời.
Dường như e sợ Bạch Nhạc không đồng ý, Sở Hân vừa nói chuyện, cũng vừa bắt đầu thề.
Bạch Nhạc nhìn Sở Hân thề xong, lúc này mới mở miệng nói:
- Được rồi, ta tạm thời tin ngươi một lần.
Bạch Nhạc gật đầu, lập tức mở miệng nói:
- Trước tiên ngươi chôn những người này đi.
Bạch Nhạc lười biếng bay từ trong hố ra ngoài, tùy ý tìm một cành cây ngồi lên.
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Sở Hân không khỏi chán nản.
Ngươi giết người, còn muốn ta chôn giúp ngươi, đây là đạo lý gì vậy?
Tiểu cô nương có chút ủy khuất, nhưng không dám nói ra miệng, chỉ có thể vùi đầu đào đất chôn người.
Cũng may nhìn như yếu đuối, nhưng trên thực tế là tồn tại Tinh Cung Cảnh, nên không tính là quá sức.
Chỉ trong thời gian một chén trà, đã san bằng hố to, xóa đi vết tích.
Sau khi nhìn thấy Sở Hân làm xong tất cả chuyện này, Bạch Nhạc mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta giết người, ngươi chôn người, bây giờ chúng ta coi như là một bọn, thế nhưng ngươi yên tâm, những người này cũng không phải người tốt gì.
Có quỷ mới là đồng bọn với ngươi!
Sở Hân hung hăng chửi một câu trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
- Hiện tại ta có thể đi chưa?
Bạch Nhạc trợn mắt một cái, khinh thường nói:
- Đương nhiên là không được! Nếu là đồng bọn, tự nhiên ta đi đâu, ngươi theo đó rồi.
- Như vậy sao được?
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Sở Hân nhất thời khẩn trương, không ngừng cự tuyệt nói.
- Vì sao không được?