Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1733 - Chương 1733: Ta Là Thiên Tài A

Chương 1733: Ta Là Thiên Tài A Chương 1733: Ta Là Thiên Tài A

Thừa dịp Sở Hân chôn người, Bạch Nhạc đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, chẳng hề để ý mở miệng nói:

- Không phải ngươi là sứ giả Chúng Tinh Điện sao, ta đi theo ngươi, chẳng phải là rất an toàn, hơn nữa còn có ăn có uống.

“...”

Tại sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy?

Quả thực Sở Hân sắp phát điên rồi, nội tâm nàng rất muốn ngăn cản Bạch Nhạc, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có bất kỳ biện pháp nào nắm được đối phương.

Cự tuyệt?

Chỉ bằng việc đối phương có thể đơn giản bẻ gãy trường kiếm của nàng, nàng dám cự tuyệt sao.

- Sắc trời không còn sớm nữa, ngươi quen thuộc nơi đây, ngươi tìm nơi ở đi.

Bạch Nhạc lười biếng dặn dò một câu, điệu bộ này đơn giản là coi đối phương thành nha hoàn để sai bảo.

Nhìn dáng vẻ đương nhiên này của Bạch Nhạc, quả thực Sở Hân uất đến muốn chảy nước mắt.

Dựa vào cái gì chứ!

... ...

Chúng Tinh Điện!

Gần như cùng lúc đó, mấy vị trưởng lão Chúng Tinh Điện cũng đều tập hợp đủ.

- Tân trưởng lão, thế nào rồi?

Trên thực tế vị Tân trưởng lão này, chính là vị quốc sư trên chiêm tinh đài, tại Đại Càn Vương Triều, hắn là quốc sư, nhưng trên thực tế, hắn cũng là trưởng lão Chúng Tinh Điện.

- Thiên Cơ hỗn loạn, không chỉ là Tử Vi Tinh, mà Tướng Tinh và Yêu Tinh hạ lạc cũng không thể dự đoán.

Tân trưởng lão thở dài một tiếng, lắc đầu nói.

Hắn đã dốc hết toàn lực, thậm chí mượn Chúng Tinh Điện địa lợi, nhưng vẫn không thể bói ra kết quả.

- Thiên Cơ không thể tính!

- Cho dù không thể tính thì như thế nào, tai mắt của Chúng Tinh Điện ta ở khắp thiên hạ, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng không tránh được chúng ta tra xét, chỉ cần dặn dò, không bao lâu nữa sẽ có kết quả!

Một vị trưởng lão trong đó hừ lạnh, khinh thường nói.

- Ta nói rồi, Thiên Cơ với không Thiên Cơ gì đó! Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chúng thần đều đã thuộc về quá khứ, nào có cái gì có thể tiên đoán chứ!

- Trịnh trưởng lão ăn nói cẩn thận! Chúng thần chỉ rơi vào trạng thái ngủ say, tại sao lại nói thuộc về quá khứ!

- Bất kể nói thế nào, cũng nhất định phải coi trọng chuyện này... dặn dò xuống dưới!

Điện chủ Chúng Tinh Điện phất phất tay, trầm giọng nói dứt khoát.

- Vâng!

Theo điện chủ mở miệng, mọi người đồng thời khom người đáp ứng.

... ...

Đối với Bạch Nhạc và Sở Hân mà nói, đường đi đều không tính là vấn đề gì.

Từ Đông Sơn đi xuống, Sở Hân dẫn Bạch Nhạc tới một trấn nhỏ gần đó, lấy thân phận sứ giả Chúng Tinh Điện của Sở Hân, liền đơn giản tìm được một chỗ phủ đệ ở lại.

Cũng chỉ có đến nơi đây, Bạch Nhạc mới ý thức được Chúng Tinh Điện cường đại cỡ nào.

Căn bản không cần bất cứ lí do gì, chỉ cần lấy ra thân phận, liền có thể được tất cả mọi người kính sợ.

Thế lực Chúng Tinh Điện không chỉ ở mặt ngoài, mà cắm rễ vào trong lòng mỗi người.

Trên thực tế, đến trấn nhỏ, sự sợ hãi trong lòng Sở Hân đối với Bạch Nhạc, cũng giảm xuống rất nhiều.

Trước đó ở trên Đông Sơn, bốn bề vắng lặng, nàng sợ hãi Bạch Nhạc giết người diệt khẩu, hoặc là làm ra hành vi man rợ gì càng đáng sợ hơn, nhưng hôm nay, chỉ cần có người nhìn thấy, nếu muốn giết nàng, sẽ phải gánh chịu mạo hiểm cực lớn.

Đương nhiên, suy nghĩ của Sở Hân vẫn rất đơn thuần, cho dù thoát khỏi hiểm cảnh, nàng cũng không nghĩ tới đổi ý.

Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của nàng, chính là bỏ qua đối phương, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Về phần Bạch Nhạc giết những người kia, bây giờ nàng tỉnh táo lại, cũng hiểu ra, đối phương đúng như lời Bạch Nhạc nói, cũng không phải người tốt gì.

Mặc dù nàng có chút đơn thuần, nhưng dù sao cũng không phải đứa ngốc!

Đương nhiên, chuyện này cũng có một phần nhân tố rất lớn là vì, với thân phận của nàng, căn bản không tiếp xúc được những bí mật chân chính của Chúng Tinh Điện, căn bản không biết, Bạch Nhạc đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đến tột cùng có ý vị như thế nào.

Suốt đêm không nói chuyện!

Ngày thứ hai, Bạch Nhạc một mực ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Chỉ thương cảm Sở Hân sáng sớm đã phải thức dậy, trong lòng càng không biết mắng Bạch Nhạc bao nhiêu lần.

- Bạch... Bạch công tử, ta còn có việc, nhất định phải về Chúng Tinh Điện, không bằng chúng ta từ biệt đi?

Sở Hân chờ Bạch Nhạc tỉnh ngủ, thử thăm dò lần nữa.

- Ta một mực theo sư tôn tiềm tu, có rất nhiều chuyện ở ngoại giới không hiểu... ta cũng rất tò mò về Chúng Tinh Điện! Không bằng, ngươi mang theo ta về Chúng Tinh Điện đi, à... Ta có thể gia nhập Chúng Tinh Điện không?

Bạch Nhạc giang tay ra, tùy ý mở miệng nói.

- Làm sao có thể!

Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Sở Hân không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt:

- Ngươi coi Chúng Tinh Điện là địa phương nào, là nơi ai muốn vào cũng có thể vào sao?

Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Sở Hân, chí khí hùng hồn đáp:

- Ta là thiên tài!

Bạch Nhạc nhún nhún vai, chỉ lỗ mũi mình, bày ra dáng vẻ ngươi đúng là ngu ngốc, nói:

- Ngươi đã thấy qua Tinh Hải Cảnh hai mươi hai tuổi chưa? Ta cũng không tin, loại thiên tài như ta, còn không có tư cách gia nhập Chúng Tinh Điện!

“...”

Câu nói này suýt chút nữa khiến Sở Hân nghẹn chết!

Quan trọng nhất là... Tên hỗn đản này lại nói rất có đạo lý!

Hai mươi hai tuổi!

Bình Luận (0)
Comment