So với nàng cũng chỉ lớn hơn một tuổi, ở cái tuổi này mà đã là cường giả Tinh Hải Cảnh, cho dù trong Chúng Tinh Điện, cũng coi như là thiên tài không tầm thường.
Thế nhưng, tại sao tên khốn này lại nói chuyện khiến người ta tức giận như thế?
Ngươi khiêm tốn một chút, sẽ chết sao?
- Không được, không được, ta giới thiệu thân phận ngươi như nào! Chúng Tinh Điện sẽ không thu người không rõ lai lịch.
Đầu Sở Hân rung như trống lắc, tiếp tục cự tuyệt nói.
- Thiên hạ lớn như vậy, xuất hiện mấy cái thiên tài, còn không phải là rất bình thường sao?
Bạch Nhạc bĩu môi, lười biếng nói:
- Đương nhiên, thiên tài giống ta khẳng định không có, thế nhưng ta cho phép ngươi nói ta yếu một chút... Ừ, đúng là như thế đó.
Cái ý nghĩ này cũng không phải là tâm huyết dâng trào, mà là kết quả Bạch Nhạc suy nghĩ cả buổi tối.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Bạch Nhạc đã nắm khá rõ tính khí Sở Hân.
Mặc dù tiểu cô nương này có chút đơn thuần, thế nhưng tâm tư cũng không hỏng, hơn nữa có một loại kính sợ đối với lời thề không có quá nhiều tính bó buộc này, nói chung là sẽ không vi phạm lời thề.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, nếu như có thể thiết lập quan hệ với Sở Hân, không thể nghi ngờ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất dung nhập tiểu thế giới này.
Chỉ sợ Chúng Tinh Điện cũng có quan hệ cùng chúng thần ngày xưa!
Bây giờ xảy ra chuyện thiên ngoại lưu tinh, nếu như muốn điều tra, chỉ sợ cũng chỉ có thể điều ta từ Chúng Tinh Điện.
Đứng ở sau đèn thì tối!
Ẩn giấu ở bên trong Chúng Tinh Điện, mới là phương thức ngụy trang tốt nhất.
- Đừng đừng, ta không nhất nói dối... Sư phụ vừa hỏi, khẳng định ta sẽ để lộ!
Sở Hân có chút lo lắng cự tuyệt lần nữa.
- Tin tưởng ta, sẽ không sai đâu!
Bạch Nhạc nhún nhún vai, tùy ý mở miệng nói:
- Ngươi chỉ cần nói, không biết ta từ đâu nhô ra, cứ một mực quấn lấy ngươi là được... Ta tin tưởng, chỉ cần người Chúng Tinh Điện không mù, sẽ không cự tuyệt loại thiên tài như ta.
“...”
Sự thực chứng minh, tiểu cô nương như Sở Hân làm sao có thể là đối thủ của Bạch Nhạc, nói ba câu liền tuyên bố đầu hàng.
......
Nghiệp Thành.
Một trong mấy tòa thành thị phồn hoa nhất Đông Nam quận, cũng là vị trí phân điện Sở Hân đóng quân.
Không cự tuyệt được Bạch Nhạc, Sở Hân cũng chỉ có thể mang Bạch Nhạc về.
Đến phân điện này, Bạch Nhạc dễ dàng cảm nhận được Chúng Tinh Điện siêu nhiên.
Nằm ở vị trí trung tâm Nghiệp Thành, không phải là phủ thành chủ, mà là Chúng Tinh Điện!
Hơn nữa, dựa theo lời nói của Sở Hân, tất cả thành thị bên trong tiểu thế giới này, chỉ cần có Chúng Tinh Điện, tất nhiên sẽ ở vị trí trung tâm nhất, phồn hoa nhất.
Đây cũng là một loại phương thức để Chúng Tinh Điện thể hiện ra thực lực!
Toàn bộ thiên hạ đều ở dưới sự bao phủ của Chúng Tinh Điện!
- Sở sư tỷ!
Sở Hân vừa mới trở lại trước điện, đã có người chào đón.
Bạch Nhạc đánh giá xung quanh một chút, dáng vẻ vẫn là mắt cao hơn đầu, không đợi đối phương hỏi, đã giành trước nói:
- Ngươi là người nào, tại sao lại nhiệt tình với Tiểu Hân như vậy.
- Ngươi là ai?
Ban đầu đối phương chỉ coi Bạch Nhạc là người qua đường, căn bản không có nhìn nhiều, nhưng hôm nay nghe thấy Bạch Nhạc nói vậy, nhất thời nhíu mày, trầm giọng mắng.
- Ngươi quản ta là ai làm gì!
Bạch Nhạc trợn mắt một cái, khinh thường nói:
- Ghét nhất loại tiểu bạch kiểm như ngươi, bản lãnh gì cũng không có, chỉ biết lừa nữ nhân, vừa nhìn đã không phải là người tốt!
“...”
Tiểu bạch kiểm? Lại còn là tiểu bạch kiểm chỉ biết lừa nữ nhân.
Suýt chút nữa Hách Thiếu Hoa bị Bạch Nhạc làm tức chết, nếu không phải cố kỵ đối phương theo Sở Hân trở về, chỉ sợ đã muốn ra tay đánh nhau.
- Thế nào, không phục ư?
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, vẻ mặt kiêu căng nói:
- Đến đây, ta chấp ngươi một tay!
- Sở sư tỷ, gia hỏa này là ai?
Hách Thiếu Hoa nghiến răng nghiến nhìn sang Sở Hân hỏi.
“...”
Thấy Bạch Nhạc trêu chọc Hách Thiếu Hoa như vậy, trên mặt Sở Hân cũng không khỏi tối sầm lại, trong đầu toàn là vẻ bất lực!
Đây là cái gì vậy!
- Hách sư đệ, đây là bằng hữu ta mới quen, tên là Bạch Nhạc, hắn đã cứu ta một mạng!
Trước khi trở về, Sở Hân đã bàn bạc tốt với Bạch Nhạc.
Dù sao, kiếm của Sở Hân cũng bị Bạch Nhạc bẻ gãy, cần phải tìm một lý do, Bạch Nhạc rất không biết xấu hổ, bịa ra một cao thủ thần bí, còn đồng thời biến mình thành một anh hùng cứu mỹ nhân.
Mặc dù Sở Hân rất không nguyện ý, nhưng lại không thể không thừa nhận, đây mới là phương thức nói dối tốt nhất, nên đành phải đáp ứng.
Nghe Sở Hân nói Bạch Nhạc là ân nhân cứu mạng nàng, da mặt Hách Thiếu Hoa không khỏi có chút co lại, đành phải mạnh mẽ đè lửa giận xuống.
- Hóa ra là Bạch công tử, đa tạ cứu giúp, tại hạ Hách Thiếu Hoa, là đồng môn với Sở sư tỷ!
Hách Thiếu Hoa khẽ khom người, hành lễ nói.
Bất kể trong lòng tức giận như nào, nhưng phương diện lễ nghi, vẫn phải làm đủ.
Bạch Nhạc nhún nhún vai, tùy ý mở miệng nói:
- Hóa ra là sư đệ, vậy mà không nói sớm! Ta còn tưởng rằng dê xồm ở đâu... Tiểu tử, ta xem trọng ngươi!
“...”
Hách Thiếu Hoa cảm giác mình sắp thổ huyết!
Tên này là người ở đâu vậy!