Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1735 - Chương 1735: Ta Muốn Nàng

Chương 1735: Ta Muốn Nàng Chương 1735: Ta Muốn Nàng

Còn nói tiểu hỏa tử nữa, ngươi lớn hơn ta sao?

Đừng nhìn hắn gọi Sở Hân là sư tỷ, trên thực tế, cũng không phải là như vậy, tuổi của hắn còn lớn so Sở Hân, chỉ là nhập môn trễ hơn, nên lúc này mới thành sư đệ mà thôi.

- Bạch Nhạc!

Trán Sở Hân hiện lên một đạo hắc tuyến, tức giận mắng.

- Được rồi, được rồi! Ta không nói nữa không được sao? Về sau tất cả mọi người đều là đồng môn, ta sẽ không bắt nạt Tiểu Hách!

“...”

Bạch Nhạc theo Sở Hân bước vào Chúng Tinh Điện, nhanh chóng quan sát xung quanh một chút, hoàn cảnh cũng không tính là xa hoa, nhưng có vẻ hơi trang nghiêm.

- Tiểu Hân, ngươi trở về rồi sao!

Trong lúc nói chuyện, có một người trung niên từ trong nội điện đi ra, trầm giọng nói.

- Sư phụ!

Nhìn thấy trung niên kia, Sở Hân như nhìn thấy người thân, trực tiếp khóc rống lên.

- Làm sao vậy?

Nhìn thấy Sở Hân khóc thành tiếng, trung niên nao nao, sắc mặt lập tức trầm xuống:

- Có ai dám bắt nạt ngươi sao? Sư phụ làm chủ cho ngươi!

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt trung niên đột nhiên rơi vào trên người Bạch Nhạc, lộ ra hàn ý lạnh như băng.

Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy, không có trả lời, thế nhưng thần kinh chợt căng thẳng.

Mặc dù hắn cảm giác, Sở Hân sẽ không bán đứng hắn, thế nhưng cuối cùng lòng người khó dò, không có khả năng có hoàn toàn chắc chắn.

- Sư phụ, kiếm của con bị người ta bẻ gãy rồi!

Sở Hân nhào tới trên người trung niên, đau lòng lấy ra đoạn kiếm gãy, đáng thương nói.

- Hả?

Ánh mắt trung niên rơi vào phía trên thanh kiếm gãy, con ngươi không khỏi co rụt lại.

Kiếm gãy một đoạn đầu, tối đa khoảng một tấc!

Miệng vết gãy rất gọn gàng, nhưng không hề giống như bị lợi khí chặt đứt.

- Là bị người dùng tay bẻ gãy?

- Vâng!

Sở Hân gật đầu, nhẹ giọng đáp:

- Đối phương dùng hai ngón tay liền kẹp lấy kiếm của con, sau đó ung dung bẻ gãy!

- Hai ngón tay?

Đột nhiên nội tâm trung niên nhảy lên, trầm giọng hỏi:

- Là cường giả Tinh Hải Cảnh? Đối phương là ai?

Sở Hân bị hỏi như vậy, lập tức có chút chột dạ, cúi đầu hồi đáp:

- Không biết, đối phương mặc một thân áo xanh, tuổi không lớn lắm, tự xưng là cái gì mà... Yến Bắc Thần!

- Nhờ có vị Bạch công tử này trợ giúp, bằng không, sợ là đệ tử sẽ không về được.

- Tinh Hải?

Mí mắt trung niên hơi nhíu lại, lúc này mới chú ý tới Bạch Nhạc lần nữa.

Bạch Nhạc che giấu khí tức quá tốt, vừa rồi hắn cũng không thể nhìn ra ngay, bây giờ nghe Sở Hân nói tiểu tử này cứu nàng, liền khiến hắn ý thức được, chỉ sợ tiểu tử này cũng là cao thủ Tinh Hải Cảnh.

Tinh Hải Cảnh cũng không tính là gì, cao thủ Tinh Hải Cảnh bên trong Chúng Tinh Điện không biết có bao nhiêu, thế nhưng Tinh Hải Cảnh trẻ tuổi như vậy lại không tầm thường.

Không trách được tiểu tử này lại có vẻ mặt kiêu căng như vậy, cho dù nhìn thấy mình, cũng không chủ động hành lễ.

Cao thủ Tinh Hải Cảnh trẻ tuổi như vậy, thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo.

- Ngươi tên là gì? Sư phụ là người phương nào?

Trung niên hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi hỏi.

- Bạch Nhạc, bạch trong Bạch Nhạc, nhạc trong Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo giới thiệu tên của mình giống như đang nói lắp.

Giờ khắc này, đừng nói là trung niên, cho dù là Sở Hân cũng có một loại kích động muốn che mặt lại.

Tại sao trước đó không phát hiện ra người này ngu ngốc như vậy.

Bạch Nhạc không để ý đến tâm tư của đối phương, ngược lại càng kiêu ngạo nói:

- Ta biết ngươi chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng không sao, không bao lâu nữa, cái tên này sẽ chấn động thiên hạ.

Đây là một hỗn tiểu tử!

Đây cũng là ý niệm đầu tiên của trung niên.

Thế nhưng hắn cũng không có vì vậy mà sinh ra ác cảm, ngược lại cảm thấy hỗn tiểu tử này, có vẻ hơi đáng yêu.

- Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, sư phụ ngươi là người phương nào.

Trung niên mở miệng hỏi lần nữa.

- Sư phụ không cho nói!

Bạch Nhạc bĩu môi, bày ra dáng vẻ đương nhiên:

- Sư phụ nói, ngay cả Hóa Hư Cảnh cũng chưa tới, nói ra sẽ chỉ làm cho hắn mất mặt, nên không cho nói.

“...”

Cái gì mà ngay cả Hóa Hư cũng chưa tới, nói ra cũng chỉ khiến cho hắn mất mặt?

Cho dù là trung niên cũng không khỏi có một loại kích động muốn mắng chửi người.

Hắn cũng chỉ có thực lực Tinh Hải Cảnh mà thôi.

Đương nhiên, bỏ qua chút khó chịu bên ngoài, ý tứ trong câu nói này, vẫn khiến hắn rất thưởng thức.

Hiển nhiên, sư phụ tiểu tử này là cao nhân ẩn thế.

Chuyện này cũng không tính là sự tình hiếm lạ trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.

Chúng thần trong truyền thuyết trước đây, đều lưu lại đủ loại truyền thừa lợi hại, cho dù là Chúng Tinh Điện cũng không dám nói là biết rõ toàn bộ, ngẫu nhiên đi ra một thiên tài lợi hại như vậy, cũng không tính là chuyện gì quá khó lý giải.

- Ngươi cứu tiểu đồ, là muốn cái gì?

Trung niên phất phất tay, tùy ý mở miệng nói.

Mặc dù đối phương rất xuất sắc, nhưng thân phận của hắn quyết định, hắn không thể rụt rè trước mặt tiểu bối.

- Cái gì cũng được sao?

Bạch Nhạc ngẩng đầu, tỏ vẻ không tin nhìn trung niên hỏi.

- Tất nhiên!

Trung niên gật đầu, ngạo nghễ nói:

- Bất kể là thần binh lợi khí, hay là công pháp thần thông, hoặc là linh dược trân quý, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể lấy đến.

Bình Luận (0)
Comment