Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1736 - Chương 1736: Ta Muốn Nàng (2)

Chương 1736: Ta Muốn Nàng (2) Chương 1736: Ta Muốn Nàng (2)

Con mắt Bạch Nhạc không nháy lấy một cái, bỏ qua trung niên, trực tiếp chỉ về phía Sở Hân nói:

- Ta muốn nàng!

“...”

- Bạch Nhạc! ! !

Trung niên lập tức xạm mặt lại, còn Sở Hân thì nhất thời bùng nổ.

Tên hỗn đản này có cần bắt nạt người như vậy không?

Giờ khắc này, Sở Hân thật sự có tâm đồng quy vu tận cùng Bạch Nhạc.

Tự nhiên trung niên không có khả năng hứa gả đệ tử mình cho Bạch Nhạc, nhưng Bạch Nhạc trêu đùa như thế, cũng khiến hắn đoán được tâm tư đối phương.

Không trách được một đường theo Sở Hân trở về.

Thiếu niên yêu đương là chuyện rất bình thường.

Chỉ cần dẫn dắt thêm, không khó để khống chế tới tay.

Rất nhiều chuyện đều là như vậy, chỉ cần một lời dẫn, là có thể khiến đối phương làm theo suy nghĩ của mình.

Căn bản không cần Bạch Nhạc mở miệng, trung niên đã trực tiếp thu Bạch Nhạc vào Chúng Tinh Điện.

Đương nhiên, Bạch Nhạc không bái sư nên không có quá nhiều tôn sùng, chỉ tính là một đệ tử phổ thông của Chúng Tinh Điện mà thôi.

Thế nhưng, Bạch Nhạc cũng không để bụng chuyện này.

Có thể thuận lợi tiến vào Chúng Tinh Điện đã coi như là thắng lợi.

... ... ......

Trung niên đuổi Bạch Nhạc đi ra ngoài, tự mình tìm đến Sở Hân dò hỏi.

- Tiểu Hân, ngươi cẩn thận kể lại một chút chuyện về tên Yến Bắc Thần kia đi.

Có rất nhiều chuyện, mặc dù Sở Hân không biết, thế nhưng hắn đã nhận được tin tức.

Sợ rằng thân phận Yến Bắc Thần kia cũng không đơn giản.

- Chính là gặp được ở trên Đông Sơn, con thấy thiên ngoại lưu tinh rơi ở phía trên Đông Sơn...

Sở Hân định thần một chút, bối rối giải thích.

Bản thân nàng không có tài nói dối, nên đàng hoàng tự thuật lại tình cảnh mình nhìn thấy trước đây một lần, chỉ có điều người giết chết những cường đạo kia, từ Bạch Nhạc biến thành Yến Bắc Thần này.

Cũng chính bởi vì lời nói của Sở Hân cơ bản đều là thật, nên mới có thể đơn giản giấu diếm được trung niên.

Về phần tại sao Bạch Nhạc lại chạy tới, thì dễ hiểu hơn.

Sự tình thiên ngoại lưu tinh vẫn lạc rõ ràng như thế, có người ở xung quanh nhận thấy, chạy tới, tự nhiên cũng không tính là chuyện gì kỳ quái.

Sau khi hiểu rõ những chuyện này, trung niên cũng yên tâm hơn nhiều.

- Tiểu Hân, nhớ kỹ chuyện về Yến Bắc Thần, không cần nói với bất luận kẻ nào, bao gồm cả những đồng môn sư huynh đệ kia của ngươi, hiểu không?

Trung niên nhìn Sở Hân, nghiêm túc dặn dò.

- Vâng!

Đến bây giờ Sở Hân vẫn có chút tỉnh tỉnh mê mê, không biết vì sao sư phụ lại cảm thấy hứng thú đối với cái tên Yến Bắc Thần tự bịa đặt ra này. Thế nhưng, nếu nàng đã hứa với Bạch Nhạc, đương nhiên sẽ không đổi ý, cũng không dám hỏi nhiều, đàng hoàng đồng ý một câu liền lui ra ngoài.

Trên thực tế, thứ hiện tại nàng muốn cũng không phải là cái này.

Bạch Nhạc nói năng lung tung một trận, bây giờ ngay cả sư phụ cũng hiểu lầm mình có quan hệ với hắn, những đồng môn kia còn không biết giải thích như nào đây.

Đặc biệt là tên hỗn đản Bạch Nhạc kia, càng không phải là đèn cạn dầu gì, nàng gần như cảm nhận được tình cảnh mình bị đủ loại lời đồn bao phủ.

Lúc đó mới thực sự là khóc không ra nước mắt!

Nếu có thể cho nàng một cơ hội chọn lại, nàng thà liều mạng với tên hỗn đản kia ở Đông Sơn.

Đương nhiên, ngay cả Sở Hân cũng không nhận ra.

Trong bất tri bất giác, địch ý và sợ hãi giữa nàng với Bạch Nhạc cũng đã lặng yên tiêu tán.

... ... ... ..

- Họ Bạch, ngươi đừng tưởng rằng dựa vào vài câu hoa ngôn xảo ngữ, lừa gạt sư phụ, là có thể không kiêng nể gì! Không nhìn lại cảnh giới mình xem là cái dạng gì, cũng xứng chú ý đến Sở sư muội?

Thông qua miệng Hách Thiếu Hoa, những người khác trong phân điện này, cũng đã biết Bạch Nhạc có ý xấu đối với Sở Hân.

Sở Hân vốn xinh đẹp, lại được sư tôn sủng ái, nên luôn được mọi người che chở.

Đương nhiên, nói cách khác là không biết có bao nhiêu người nhớ mong cũng được.

Bây giờ, đột nhiên nhảy ra một tên Bạch Nhạc, trần trụi theo đuổi Sở Hân như vậy, làm sao bọn hắn có thể nhịn được.

Bạch Nhạc lười biếng ngồi ở trên ghế đá trong sân, hai chân bắt chéo, liếc mắt nhìn những người này, dáng vẻ tự cao tự đại, nửa điểm ý tứ dàn xếp ổn thỏa cũng không có, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, khinh thường mở miệng nói.

- Một đám cóc ghẻ, tự mình không dám ăn thịt thiên nga, chỉ biết nhìn mà thèm... Tiểu gia là người mà các ngươi có thể so sánh sao? Từng tên sớm cút cho tiểu gia, nể mặt Tiểu Hân, không so đo với các ngươi, bằng không, tiểu gia sẽ đánh cho mỗi người các ngươi thành cóc ghẻ thật cho mà xem.

- Họ Bạch, ngươi dám đánh một trận với ta không?

Tượng đất còn có ba phần thổ khí, chứ đừng nói chi là những thanh niên tràn đầy khí huyết này.

Bị Bạch Nhạc sỉ nhục như thế, người nào chịu được.

Trong nháy mắt, Hách Thiếu Hoa gặp Bạch Nhạc lúc trước liền dẫn đầu mở miệng khiêu chiến.

- Ô ô, chưa trưởng thành đã dám khiêu khích ta?

Bạch Nhạc nhắm một mắt mở một mắt, không để ý cười lạnh nói:

- Thế nào, không phục sao? Tốt, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội.

Bạch Nhạc giơ tay chỉ những người ở đây, chẳng để ý cười lạnh nói:

- Nào nào, cùng tiến lên đi, chúng ta ai thua, về sau liền rời xa Tiểu Hân, thế nào, đám quỷ nhát gan các ngươi có dám không?

Bình Luận (0)
Comment