- Hết lần này tới lần khác lại lựa chọn thời gian này xuất thế... Hơn nữa cố ý đến Chúng Tinh Điện ta, không phải là nhắm vào Chúng Tinh Thần Vực chứ!
Trung niên nhẹ nhàng bấm ngón tay, trong mắt lộ ra một nụ cười nhạt, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu thật sự có bản lĩnh, ta cũng không ngại đẩy ngươi một cái... thế nhưng, những thứ này vẫn chưa đủ!
- Không phải ngươi muốn dương danh à, ta sẽ giúp ngươi một cái!
Trong mắt lộ ra một tia tinh mang, đầu ngón tay trung niên khẽ búng, nhất thời có một viên ngọc phù bị bóp nát, hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang phá không mà đi!
Thiên tài Đông Nam quận cũng không ít, nếu muốn bước vào Chúng Tinh Thần Vực, vậy phải so chiêu với những người này trước.
Còn kết quả trận chiến này, hắn đã hoàn toàn không để ý.
Nếu chỉ mấy tên đệ tử như thế cũng không ứng phó được, vậy không có tư cách để hắn hao tốn sức lực.
Huống chi, để mấy tên đệ tử này nếm vị đắng cũng tốt, bớt cho bọn hắn ỷ vào thân phận Chúng Tinh Điện mắt cao hơn đầu, không biết mình có bao nhiêu cân lượng!
Về phần an toàn, thì càng không cần lo lắng.
Chỉ cần Bạch Nhạc không phải người ngu xuẩn, tuyệt đối sẽ không đả thương người.
Huống chi, một vị thiên tài Tinh Hải Cảnh, còn có tu vi kiếm đạo cường hãn như vậy, dư dả khống chế cục diện, làm sao còn cần người bên ngoài quan tâm.
…
Bắc Vực!
- Chúng Tinh Thần Vực, đó là cái gì?
Đầu ngón tay Bất Tử Thanh Vương nhẹ nhàng gõ ở trên bàn, bản thân thì đứng trong một vũng máu, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Nơi Bất Tử Thanh Vương đặt chân là chỗ một môn phái nhỏ ở biên giới Bắc Vực.
Toàn bộ tông môn gần như bị Bất Tử Thanh Vương huyết tẩy một lần, chỉ còn lại ba bốn người run rẩy quỳ gối trước mặt Bất Tử Thanh Vương.
So với thái độ ôn hòa kia của Bạch Nhạc, khả năng biện pháp của Bất Tử Thanh Vương, càng đơn giản thô bạo hơn nhiều.
Từ khi hắn thức tỉnh tới nay, căn bản là một đường giết tới.
Không ngừng tìm hiểu tin tức, sau đó thẳng thắn giết người diệt khẩu!
Bất kể đối phương có địch ý hay không, chỉ cần hắn cảm giác được có thể tiết lộ thân phận và hành tung của hắn, chính là giết hết không tha.
Hiền không nắm giữ binh!
Từ trước tới giờ, nhân vật như Bất Tử Thanh Vương không hợp từ bi.
- Bẩm... bẩm tiền bối, Chúng Tinh Thần Vực là di tích do chúng thần lưu lại trong truyền thuyết, vẫn luôn bị phong ấn, chỉ có Chúng Tinh Điện mới có tư cách mở ra!
- Dựa theo lệ cũ, cứ mỗi trăm năm phong ấn lại mở ra một lần, chỉ cho phép những thiên tài xuất sắc nhất bước vào bên trong, thu hoạch truyền thừa của chúng thần.
- Hiện tại, mấy vị cao thủ đứng đầu thế gian, hầu như đều là thiên tài ngày xưa đi ra từ Chúng Tinh Thần Vực.
- Nếu như ta muốn vào thì sao?
Bất Tử Thanh Vương hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
- Không... Không biết!
Người kia run rẩy hồi đáp:
- Từ trước tới giờ chưa từng nghe nói qua loại tiền lệ này...
- Cái gì cũng không biết, vậy còn cần ngươi làm gì!
Đột nhiên bàn tay giơ lên, người vừa nói chuyện lập tức bị vặn gãy cổ, trực tiếp ngã văng ra.
- Có, có biện pháp!
Trong nháy mắt, lại giết một người, người bên cạnh nhất thời bị sợ mất mật, chỉ sợ trả lời chậm, mình cũng theo gót bước đối phương, nên không ngừng mở miệng nói:
- Chúng Tinh Điện! Chúng Tinh Điện chưởng quản tất cả, quy củ cũng do bọn hắn đặt ra, muốn đánh vỡ quy tắc, tự nhiên cũng chỉ có thể bắt đầu từ Chúng Tinh Điện.
- Chúng Tinh Điện...
Bất Tử Thanh Vương chậm rãi lặp lại cái tên này, con mắt hơi nheo lại.
- Quy tắc là vật chết, người là vật sống, tiền bối thần công vô địch, chỉ cần nghĩ biện pháp đi chung với cao thủ Chúng Tinh Điện, chưa chắc đã không thể...
Người này còn chưa nói hết lời, đã cảm thấy một nguồn sức mạnh to lớn đánh tới.
Thoáng cái, mấy người cuối cùng này cũng bị giết hết.
Bất Tử Thanh Vương đạp lên thi thể đối phương, chậm rãi đi ra khỏi tiểu môn phái này, trong mắt mang theo vài phần lãnh ý, nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Thực hư về Chúng Tinh Điện như nào, bản vương còn chưa mò ra... Không sao, trước nắm Bắc Vực vào tay đã!
- Không nghĩ tới Đại Càn Vương Triều cũng có truyền thừa ở trong cái tiểu thế giới này, tốt... Bản vương sẽ chiếm cái Bắc Vực này trước!
- Quả nhiên ngươi vì Chúng Tinh Thần Vực mà tới.
Sở Hân nhìn Bạch Nhạc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hôm nay Bạch Nhạc chỉ dùng một tay, một thanh kiếm đánh tan rất nhiều đệ tử, đồng thời buộc đối phương đồng ý, về sau phải cách xa nàng.
Chuyện này khiến Sở Hân cảm thấy vô cùng uất ức.
Quan trọng nhất là, trong lòng nàng biết rõ, Bạch Nhạc không phải vì nàng đến, đó cũng chỉ là cái cớ vụng về tự biên ra mà thôi.
Nàng vừa mới nghe được sự tình Chúng Tinh Thần Vực từ chỗ sư phụ, liền nổi giận đùng đùng tới hưng sư vấn tội.
Bạch Nhạc lười biếng duỗi cái lưng, trợn mắt một cái, tức giận nói:
- Nói nhảm gì vậy, chẳng lẽ ta thực sự tới vì ngươi sao? Lớn như vậy rồi, đầu óc trưởng thành một chút được không, đừng có mỗi ngực là phát triển chứ!
Bị Bạch Nhạc dùng loại ngôn ngữ thô tục này nhạo báng, Sở Hân nhất thời đỏ hồng khuôn mặt.
- Đồ vô sỉ, ta liều mạng với ngươi!