Hắn cũng không phải nhân vật nổi danh gì, vừa mới đến Vân Thành, đã bị nhắm vào, không hề nghi ngờ, chắc chắn có người cố ý tiết lộ tin tức của hắn ra ngoài, khiêu khích đối phương, lúc này mới có cục diện như bây giờ.
Bạch Nhạc gần như không cần nghĩ, ánh mắt liền rơi vào trên người Hách Thiếu Hoa.
Trong mắt lộ ra một tia thâm thúy, Bạch Nhạc không mở miệng, khóe miệng chỉ cười nhạt, cũng đã đủ để chứng minh thái độ của hắn.
Bị Bạch Nhạc thoáng nhìn như thế, nội tâm Hách Thiếu Hoa cũng không khỏi có chút phát run, chỉ là nghĩ đến thân phận đối phương, cũng không khỏi cắn chặt răng, không phát ra tiếng.
- Thế nào, đến đây rồi, ngươi còn muốn uy hiếp Hách sư đệ sao?
Thanh niên dẫn đầu khinh thường nói:
- Đã sớm nghe nói, bên Nghiệp Thành xuất hiện một tên ngu xuẩn hoành hành ngang ngược, xem ra hiện tại còn kiêu ngạo hơn so với tưởng tượng của ta! Nếu hôm nay không hảo hảo dạy ngươi một bài học đối nhân xử thế, sợ rằng ngươi thật không biết trời cao đất rộng.
Thanh niên kia tiến lên trước một bước, cười lạnh nói:
- Nhớ kỹ gương mặt này của ta, ta tên Đinh Hạo, nếu như không phục, lúc nào cũng có thể tới tìm ta! Ta cam đoan, từ hôm nay trở đi, ta sẽ trở thành ác mộng lớn nhất cả đời này của ngươi.
- Đinh sư huynh...
Sở Hân vẫn luôn ngây ngô ở Nghiệp Thành, rất ít đến Vân Thành, chưa từng gặp qua Đinh Hạo, nhưng nàng lại hết sức quen thuộc với cái tên Đinh Hạo.
Cho dù ở trong Vân Thành cao thủ như mây, Đinh Hạo cũng là thiên tài không tầm thường.
Một chữ khoái kiếm Đinh Hạo, danh tiếng cực lớn, bây giờ đã xông vào Thiên Tinh Tháp tầng thứ tư, hơn nữa, tuổi tác cũng không đến ba mươi tuổi, là một trong những thiên tài mà Chúng Tinh Điện chú trọng bồi dưỡng, cho dù là sư phụ nàng, nhìn thấy Đinh Hạo cũng phải cho vài phần mặt mũi.
Lúc này Bạch Nhạc cũng chỉ vừa mới đến Vân Thành, làm sao lại chọc vào loại nhân vật này.
Mặc dù nàng một mực nói, hận không thể đồng quy vu tận cùng Bạch Nhạc, nhưng cuối cùng Sở Hân tâm địa thiện lương, nên có chút hoảng loạn mở miệng, muốn giúp Bạch Nhạc giải vây.
Chỉ tiếc, không đợi Sở Hân nói hết lời, đã bị Bạch Nhạc trực tiếp cắt đứt.
- Không phải tiểu miêu tiểu cẩu gì cũng có tư cách để ta nhớ kỹ.
Mí mắt Bạch Nhạc vểnh lên, đối chọi gay gắt:
- Tránh ra, có câu nói, chó khôn không cản đường, nghe qua chưa?
- Keng!
Trong tích tắc, kiếm trong tay Đinh Hạo cũng ra khỏi vỏ!
Đinh Hạo ở Vân Thành có thân phận gì, đừng nói là loại vô danh tiểu tốt như Bạch Nhạc, cho dù là những đại nhân vật bên trong Vân Thành, cũng đều khách khí đối với hắn, đột nhiên bị Bạch Nhạc sỉ nhục như này, lập tức khiến hắn tức nổ phổi.
Một chữ khoái kiếm!
Chỉ nghe cái tên này, cũng đã biết rõ kiếm của Đinh Hạo cực nhanh, trong tích tắc, thậm chí người khác còn chưa kịp phản ứng, một kiếm này đã rơi vào trước mắt Bạch Nhạc.
- Đinh!
Đột nhiên Nghịch Ma Kiếm chợt ra khỏi vỏ, tinh chuẩn chém lên kiếm phong của đối phương.
Ngu kiếm!
Bạch Nhạc không biết Đinh Hạo là ai, thế nhưng trong nháy mắt cảm giác được đối phương xuất kiếm, cũng đã làm ra phản ứng bản năng nhất.
Lấy nhanh đánh nhanh!
Bản thân ngu kiếm đã lấy nhanh để xưng danh, cho dù kiếm của Đinh Hạo có nhanh hơn nữa, cũng chưa đến mức khiến Bạch Nhạc không phản ứng kịp!
Chỉ là giao phong trong chớp nhoáng này, đã khiến tất cả mọi người xung quanh xôn xao!
Bọn hắn không biết Bạch Nhạc, nhưng lại biết rõ kiếm của Đinh Hạo nhanh như nào.
Rất khó tưởng tượng, một tiểu tử không có danh tiếng gì như vậy, lại có tốc độ xuất kiếm có thể so sánh cùng Đinh Hạo, chuyện này không khỏi quá khoa trương đi.
Cho dù là bản thân Đinh Hạo, trong mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước đó chỉ nghe Hách Thiếu Hoa nói Bạch Nhạc rất kiêu ngạo, nhưng lại không nghĩ đến, thực lực đối phương cũng mạnh như vậy.
Đặc biệt là, đối phương cũng am hiểu khoái kiếm!
Thế nhưng, Đinh Hạo cũng không vì vậy mà tức giận, sau khi trầm mặc một lát, trong mắt lại lộ ra vẻ khinh miệt:
- Phương thức sử dụng kiếm ngu xuẩn như vậy, Đinh mỗ cũng là lần đầu tiên chứng kiến, không có chút mỹ cảm nào, hoàn toàn dựa vào phản ứng của thân thể... Loại kiếm này quá ngu!
Chỉ bằng một câu nói này, đánh giá Đinh Hạo trong lòng Bạch Nhạc liền đề thăng một bậc!
Ngu kiếm là chiêu thức trước đây Bạch Nhạc còn nhỏ yếu, nhìn Tiêu Hành Nhất thi triển, mới ngộ ra.
Tuy lúc đó có vẻ rất cường đại, thế nhưng về sau, hạn chế của ngu kiếm quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao, bây giờ Bạch Nhạc rất ít khi dùng đến ngu kiếm!
Theo thực lực đề thăng, ngu kiếm đã theo không kịp nhịp điệu.
Bây giờ đối phương chỉ dựa vào một chút va chạm, đã có thể nhìn ra huyền cơ của ngu kiếm, phần nhãn lực này, đủ để chứng minh đối phương bất phàm.
Ban đầu Bạch Nhạc không coi đối phương là gì, nhưng bây giờ đã không thể không quan sát đối phương một lần nữa.
- Hảo nhãn lực, kiếm chiêu này vốn là ngu kiếm, là lúc ta ở Linh Phủ Cảnh sáng tạo ra!
Cho dù trong lòng đánh giá đối phương cao hơn vài phần, nhưng ngoài miệng Bạch Nhạc vẫn không chịu tha người.
- Ha ha, kiếm chiêu ngu xuẩn như thế, cũng chỉ xứng những người ở Linh Phủ Cảnh đến dùng!