Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1753 - Chương 1753: Bạch Nhạc Bá Đạo

Chương 1753: Bạch Nhạc Bá Đạo Chương 1753: Bạch Nhạc Bá Đạo

- Không phải ta đã cho ngươi Tinh Tinh rồi sao? Tại sao lại sống khổ như vậy?

Bạch Nhạc cau mày, ngay cả cửa phòng cũng không bước vào, lập tức hỏi.

- Ta vẫn luôn tìm ngươi đây, nhiều Tinh Tinh như vậy, ta không thể nhận.

Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Sở Hân vội vàng mở miệng, lấy ra một cái không gian giới chỉ đưa cho Bạch Nhạc, nhỏ giọng nói.

- Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy đi, đồ vật ta đã cho đi không có thói quen thu hồi lại.

Bạch Nhạc xua tay, tức giận nói.

- Ta không thể nhận đồ vật của ngươi.

Sở Hân nhìn Bạch Nhạc, quật cường nói.

Ánh mắt tiểu cô nương có vẻ cực kỳ kiên định, cho dù có nhiều Tinh Tinh như vậy đặt trước mặt, cũng không thể khiến nàng có chút động tâm.

- Vị Hách sư đệ kia của ngươi đâu?

Bạch Nhạc bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

- Không biết, đã nhiều ngày không nhìn

Sở Hân lắc đầu, nhỏ giọng giải thích.

- Được rồi, đi theo ta đi.

Bạch Nhạc hơi nhíu mày, thẳng thắn mở miệng nói, nói xong cũng không cho Sở Hân cơ hội cự tuyệt, trực tiếp xoay người rời đi.

- Ta đi với ngươi làm cái gì? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?

Sở Hân có chút do dự, nhưng nghĩ tới Tinh Tinh vẫn chưa trả cho Bạch Nhạc, nên cũng chỉ có thể một đường đuổi theo, ngoài miệng không ngừng hỏi Bạch Nhạc muốn đi đâu, đáng tiếc, Bạch Nhạc vẫn không trả lời nàng.

Thẳng đến khi đi tới trước tiểu lâu Bạch Nhạc ở lại, nàng mới hiểu ra.

- Bạch Nhạc, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?

- Không phải ngươi muốn trả lại Tinh Tinh cho ta sao?

Bạch Nhạc xoay đầu lại, liếc nhìn Sở Hân, từ tốn nói:

- Từ giờ trở đi, ngươi ở chung với ta ở đây, Tinh Tinh xem như mỗi người một nửa, ở đến khi dùng hết toàn bộ Tinh Tinh mới thôi!

Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Sở Hân nhất thời bị dọa cho giật mình, không ngừng bận rộn xua tay nói:

- Cái này không được, cái này tuyệt đối không được!

- Ta nói được là được!

Bạch Nhạc trợn mắt, tức giận nói:

- Yên tâm, tiểu lâu rất lớn, không thiếu phòng của ngươi đâu! Lại nói, tiểu nha đầu không có ngực không có mông như ngươi, còn sợ ta nhìn trúng ngươi hay sao?

Bạch Nhạc căn bản không cho Sở Hân chút cơ hội cự tuyệt nào, bá đạo xua tay, nhìn đám hạ nhân mở miệng nói:

- Sắp xếp chỗ ở cho nàng, nhất định phải làm cho nàng thoả mãn mới được! Nếu như nàng không hài lòng, hoặc là đi... Ngươi cũng không cần trở về nữa.

- Đại nhân yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ khiến cô nương thoả mãn!

Nghe Bạch Nhạc nói vậy, hạ nhân kia nhất thời bị dọa sợ, sắc mặt đều trắng bệch.

Những hạ nhân phục vụ trong tiểu lâu này, đều được chuyên môn bồi dưỡng ra, quyền sinh sát đều ở trong một ý niệm của đối phương, nếu bị Bạch Nhạc đuổi ra ngoài, vậy cũng không khác gì bảo nàng chết.

- Bạch Nhạc!

Sở Hân bị dáng vẻ bá đạo này của Bạch Nhạc làm toàn thân tức giận run lên, buồn bực mở miệng nói.

Bạch Nhạc căn bản không để ý đến Sở Hân, thẳng thắn xoay người bước vào trong tiểu lâu, nhàn nhạt đáp:

- Muốn đi lúc nào cũng có thể đi, nếu như không quan tâm nàng sống chết, ngươi mặc dù đi là được! Bằng không, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta còn có lời muốn hỏi ngươi.

“...”

Qua nhiều năm như vậy, Sở Hân chưa từng gặp qua người bá đạo giống như Bạch Nhạc, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho nàng.

Mặc dù rất muốn ném không gian giới chỉ lên cửa mà đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng thương kia của thị nữ, cuối cùng Sở Hân chỉ có thể nhịn cơn tức này, đạp đạp lên tiểu lâu theo Bạch Nhạc.

Tiến vào phòng khách, liền có thị nữ tiến lên dâng trà.

Bạch Nhạc tùy ý ngồi xuống ghế, lúc này mới dặn dò:

- Tất cả các ngươi đi xuống đi!

- Bạch Nhạc, ngươi dùng loại thủ đoạn này, buộc ta ở lại, ngươi cảm thấy rất thú vị sao?

Sở Hân thở phì phì nhìn Bạch Nhạc, tức giận mắng.

- Có hay không không quan trọng, quan trọng là... Ta thích.

Bạch Nhạc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Vị Hách sư đệ kia của ngươi cũng không phải thứ gì tốt, không chừng hiện tại đang nghĩ biện pháp gì tới hại ta đây này, để ngươi qua đây ở, cũng là vì bảo đảm an toàn của ta, hay là... ngươi muốn ở với hắn cùng mưu hại ta?

- Ngươi nói bậy, Hách sư đệ không phải loại người này!

Sở Hân trợn mắt nhìn Bạch Nhạc, buồn bực phản bác.

- Có phải loại người này hay không, chúng ta đi nhìn là được! Sự tình Đinh Hạo trước đó, hắn đã làm gì, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng tự biết.

Bạch Nhạc xua tay, chẳng hề để ý nói:

- Ta đến tìm ngươi, không phải để nói những lời nhảm nhí này! Đến tột cùng ngươi biết được bao nhiêu chuyện về Thiên Tinh Tháp, ngươi nói rõ ràng với ta, vì sao ta ở trong Thiên Tinh Tháp tìm ba ngày, cũng không tìm được cửa vào tầng thứ hai?

- Tại sao ta phải nói cho ngươi?

Sở Hân ngẩng đầu, thở phì phì nhìn Bạch Nhạc hỏi ngược lại.

- Bởi vì ngươi không đánh lại ta... Chẳng lẽ, ngươi còn muốn thử một lần nữa?

Chân mày Bạch Nhạc chợt nhướng lên, chí khí hùng hồn đáp.

“...”

Có cần vô sỉ như vậy hay không? !

Giờ khắc này, Sở Hân nhất thời nhớ tới tình cảnh lúc đầu nàng nhìn thấy Bạch Nhạc, cho tới bây giờ tên vô liêm sỉ này cũng không phải là một người giảng đạo lý!

Càng đau xót hơn chính là, nàng thật sự không có biện pháp gì với Bạch Nhạc.

Bình Luận (0)
Comment