- Ta cho ngươi biết, nhưng ngươi phải để ta rời đi.
Mắt thấy không cự tuyệt được, Sở Hân liền bàn điều kiện với Bạch Nhạc lần nữa.
- Ngươi không nói, ta có thể tìm người khác hỏi! Thế nhưng, cái cửa này vào rồi, ngươi cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, nếu không, không chỉ là những hạ nhân vừa rồi, để trừ hậu hoạn, ta sẽ đi tìm Hách sư đệ của ngươi, làm thịt hắn, tránh các ngươi cấu kết với nhau hãm hại ta.
Bạch Nhạc không có chút dự định nhượng bộ nào, trên mặt toàn là vẻ lãnh khốc, nhàn nhạt nói.
- Cánh cửa này và Hách sư đệ có liên quan gì? Ngươi còn nói đạo lý hay không vậy?
- Không nói!
Bạch Nhạc nhún vai, tùy ý trả lời:
- Quả đấm lớn chính là đạo lý, nếu ngươi có thể đánh thắng ta, tự nhiên cũng không cần giảng đạo lý với ta.
“...”
- Tốt rồi, suy nghĩ cẩn thận, trả lời vấn đề của ta.
Bạch Nhạc thản nhiên cầm chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi, chậm rãi nói lần nữa.
Trên trán Sở Hân nổi đầy gân xanh, nhưng sau khi do dự một chút, vẫn lựa chọn khuất phục.
- Thiên Tinh Tháp căn cứ theo tinh tượng biến hóa mà bố trí, mỗi một lần Tinh Biến xảy ra, đều sẽ hiển hiện ra toàn bộ địa đồ tinh không, cũng chỉ có tại thời điểm Tinh Biến, mới có thể tìm được cửa vào tầng tiếp theo! Nếu như không chống cự được Tinh Biến, thì không thể bước vào tầng tiếp theo.
Mặc dù không xông vào Thiên Tinh Tháp, nhưng kiến thức của Sở Hân hiển nhiên không ít, chỉ hời hợt một chút đã giải thích rõ sự tình.
- Quả nhiên vẫn có quan hệ với Tinh Biến!
Bạch Nhạc khẽ sờ cằm, trong lòng cũng theo đó trở nên thoải mái, trước đó hắn đã hoài nghi tới, bây giờ nghe thấy Sở Hân trả lời như vậy, càng xác minh phỏng đoán của mình.
- Đương nhiên có quan hệ cùng tinh tượng rồi, chỗ nào cũng có Quan Tinh đài, vương thành Bắc Vực càng xây dựng Quan Tinh đài lớn nhất, quốc sư quanh năm canh giữ ở Quan Tinh đài! Nghe đồn Thiên Tinh Tháp chính là chúng thần căn cứ tinh tượng xây dựng mà thành, tại sao ngươi ngay cả điều này cũng không biết?
Sở Hân nhìn Bạch Nhạc, dáng vẻ như nhìn thằng ngốc giễu cợt nói.
Bạch Nhạc trợn mắt một cái, nhưng không có gì để nói, được rồi, đến Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, mình coi như là người mù chữ đi.
Cũng may Bạch Nhạc lười giải thích những chuyện này.
- Nói ngươi hiểu tinh tượng sao, thế nào, có muốn ta đưa ngươi đi Quan Tinh đài, dạ quan thiên tượng hay không?
Bị Bạch Nhạc chọc một câu như vậy, Sở Hân hầm hừ quay đầu đi, mặc kệ hắn.
- Đúng rồi, ngươi biết, thiên tài xuất sắc nhất bây giờ là ai không?
Dường như nghĩ đến cái gì, Bạch Nhạc hỏi lần nữa.
- Cái kia còn phải hỏi sao, tự nhiên là thiếu điện chủ Chúng Tinh Điện ta, Cố Vong Tình rồi!
- Cố Vong Tình?
Bạch Nhạc lặp lại cái tên này một chút, tùy ý hỏi:
- Rất lợi hại phải không? So với ta thì như thế nào?
- Ngu ngốc, đừng tự luyến nữa! Ngươi ngay cả một ngón tay của thiếu điện chủ cũng không sánh nổi!
May là Bạch Nhạc đã dự đoán trước, Cố Vong Tình này chắc chắn rất xuất sắc, nhưng hôm nay nghe thấy Sở Hân miêu tả như vậy, cũng suýt chút nữa khiến Bạch Nhạc tức giận hỏng luôn, có kiểu so sánh như thế sao?
Sở Hân nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Bạch Nhạc, nhưng không nửa điểm ý tứ biết sai, mà đả kích lần nữa, nói:
- Thiếu điện chủ, trời sinh tóc bạc, sinh ra đã là Tiên Thiên Đạo Thể! Mười bảy tuổi đột phá Tinh Hải, lúc phá cảnh, liền hóa Tinh Hải chi lực thành tinh lực không tỳ vết. Hai mươi bốn tuổi bước vào Tinh Hải đỉnh phong, một mình bước vào Cực Tây Chi Địa, trước sau chém giết hơn một nghìn yêu ma, lấy Tinh Hải Chi Cảnh vượt cấp đánh bại cường giả Hóa Hư tại Băng Nguyên, cùng năm nhập Hóa Hư, được khen là thiên tài có hy vọng đánh vỡ cực hạn, trở thành thần linh trên đời nhất!
- Chính ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách so sánh cùng thiếu điện chủ sao?
“...”
Nghe thấy Sở Hân đọc thuộc lòng cuộc đời Cố Vong Tình như vậy, trong lòng Bạch Nhạc chợt cảm thấy căng thẳng.
Mặc dù trước đó ở Thiên Tinh Tháp, hắn đã đoán được, nhất định có thiên tài, tại thời điểm thành tựu Tinh Hải hoàn thành chuyển hóa tinh lực, thực lực sẽ cực mạnh, nhưng hôm nay nghe sự tích về Cố Vong Tình, cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Trước đó, Bạch Nhạc vẫn cảm thấy, Vân Mộng Chân mới là thiên tài được trời cao chiếu cố, nhưng hôm nay, so sánh với Cố Vong Tình, sợ là Vân Mộng Chân cũng không chiếm ưu thế!
Đây mới thực sự là thiên kiêu ngậm chìa khóa vàng sinh ra.
Cường giả Hóa Hư hai mươi bốn tuổi!
Chỉ dựa vào tình huống bây giờ để so sánh, dường như mình thật sự không có tư cách đánh đồng cùng Cố Vong Tình, cũng không trách tiểu cô nương Sở Hân này bày ra dáng vẻ coi thường như thế.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, Bạch Nhạc đã điều chỉnh tốt tâm tính.
- Ha ha, Tiên Thiên Đạo Thể, lại là thiếu điện chủ Chúng Tinh Điện, cho dù cho một đầu heo điều kiện như vậy, cũng có thể trở thành thiên tài.
- Ngươi mới là heo ấy, cả nhà các ngươi đều là heo!
Nghe Bạch Nhạc vũ nhục thần tượng trong lòng như vậy, Sở Hân nhất thời xù lông, tàn bạo mắng Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc nhún vai, cũng không phản bác nữa:
- Sông có khúc người có lúc, tiểu nha đầu, chớ đánh giá thấp người như vậy, không đến mười năm nữa, nhất định ngươi sẽ thu hồi lại câu nói này.