Đối với Bạch Nhạc mà nói, bành trướng Tinh Hải đơn thuần đã không thể thỏa mãn hắn, hắn nhất định phải khiến cho Tinh Hải của mình càng đặc biệt, chuyển lin lực hóa thành tinh lực chỉ là một bộ phận, một phần khác chính là dựa theo tinh tượng tới xây dựng Tinh Hải một lần nữa.
Cho dù đối với bây giờ Bạch Nhạc mà nói, chuyện này cũng vẫn chỉ là một cái phỏng đoán, nhưng đã cho hắn động lực rất lớn.
Có điều đến một bước này, Thiên Tinh Tháp tầng thứ nhất, đã không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra một đạo tinh mang, lần nữa nhìn về phía tinh không.
Lúc này cũng là lúc nên đi tiếp thu tinh thần Đinh Hạo để lại cho hắn.
Yên lặng thời gian dài như vậy, có lẽ bên trong tầng thứ tư, cũng đã có rất nhiều người mơ ước cái tinh thần kia, chờ đợi mình đưa lên tới cửa sao?
Tốt, vậy lần này sẽ chơi lớn một lần, cũng làm cho những người này hảo hảo tỉnh lại một chút.
- Ồ, đây không phải là Bạch Nhạc, Bạch công tử danh chấn Vân Thành sao? Sao rồi, mỗi ngày ở đây quan sát tinh tượng, đã có thu hoạch gì chưa? Có muốn ta chỉ điểm ngươi một chút hay không!
Ngay tại thời điểm trong đầu Bạch Nhạc hiện lên những ý niệm này, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng cười tràn đầy sự đùa cợt.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhíu lại, chậm rãi xoay người qua, nhất thời nhìn thấy một thanh niên vẻ mặt kiêu căng, phía sau cách đó không xa có một ngôi sao, trùng hợp là Hách Thiếu Hoa ở trên viên tinh thần kia.
Khác với người thường, thanh niên có vẻ mặt kiêu căng kia, cũng có tu vi Tinh Hải Cảnh.
- Ngươi là ai?
- Ta là ai không nhọc đến Bạch công tử quan tâm, nghe nói ngươi may mắn đánh bại Đinh Hạo, ha ha, bây giờ xem ra, Đinh Hạo không khỏi có chút hữu danh vô thực đi!
Thanh niên khinh thường nhìn Bạch Nhạc, khóe miệng tràn đầy vẻ cười lạnh.
Từ giọng điệu của đối phương, Bạch Nhạc đã nghe ra, chỉ sợ thực lực của đối phương cũng không ở dưới Đinh Hạo, thậm chí đã từng giao thủ qua với Đinh Hạo.
Ánh mắt Bạch Nhạc lại chuyển đến trên người Hách Thiếu Hoa, trong lòng càng hiểu hơn.
Lấy thực lực Hách Thiếu Hoa, đừng nói là cướp đoạt tinh thần trong tay người khác, coi như là cho hắn, hắn cũng chưa chắc có thể giữ được, bây giờ có thể ngênh ngang chiếm giữ một viên tinh thần, có thể coi như không tệ ở tầng thứ nhất như vậy, không thể nghi ngờ là có người âm thầm hỗ trợ.
Chỉ sợ thanh niên này là chỗ dựa vững chắc hắn mới tìm được.
Thế nhưng... Dù như vậy thì sao?
Từ trước tới giờ Bạch Nhạc không phải là loại người dễ bắt nạt, hay biết nhẫn nhịn, trước đó đối mặt những lời đồn đại kia, hắn không giải thích, là bởi vì lười giải thích, cũng không cần dùng chuyện này tới nâng lên thân phận.
Nhưng hôm nay, đối phương chủ động chọc đến trên đầu, lại hi vọng tính tình Bạch Nhạc tốt đánh không hoàn thủ, mắng không đáp trả, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi giương lên, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ngươi nói không sai, ngươi là ai, xác thực không cần ta quan tâm... cùng lắm cũng chỉ là một kẻ sắp chết!
Vừa nói, sát khí trên người Bạch Nhạc vừa yên lặng không một tiếng động lan tràn ra.
Một kẻ sắp chết!
Bốn chữ đơn giản này, nhất thời khiến thanh niên kia biến sắc.
- Làm càn, ngươi thật sự coi mình là nhân vật số một sao! Lúc đầu chỉ nghĩ cắt đứt chân ngươi, bây giờ xem ra ta quá nhân từ rồi!
Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra một tia thương xót, nhìn sang Hách Thiếu Hoa nói.
- Đây chính là chủ tử ngươi mới tìm tới sao? Ánh mắt càng ngày càng kém!
Cũng không biết vì sao, hắn vốn có rất nhiều lời muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như băng tuyết kia của Bạch Nhạc, Hách Thiếu Hoa liền cảm thấy toàn thân rùng mình, một miệng từ ngữ thô tục, bị hắn mạnh mẽ nuốt về trong bụng.
Bạch Nhạc không để ý tới Hách Thiếu Hoa nữa, cổ tay hơi lật một cái, Nghịch Ma Kiếm chợt vào tay.
- Không có di ngôn gì sao? Vậy thì đi chết đi!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đã bước ra một bước, kiếm trong tay dẫn đầu chém về phía thanh niên kia.
Ngu kiếm!
Không có chút mỹ miều nào, Bạch Nhạc vẫn chỉ dựa vào ngu kiếm giống như trận chiến với Đinh Hạo.
Khoái kiếm!
Mặc dù so với khoái kiếm của Đinh Hạo, tốc độ ngu kiếm còn chưa đủ nhanh, nhưng thời điểm đối đầu người khác, ngu kiếm lại rất khủng bố.
Đặc biệt là sau trận chiến với Đinh Hạo, lực khống chế của Bạch Nhạc đối với ngu kiếm càng tăng thêm vài phần, bây giờ mượn Thông Thiên Đạo Thể, tốc độ xuất kiếm càng nhanh hơn nhiều.
- Càn rỡ, kiếm của Đinh Hạo ta cũng không sợ, chẳng lẽ ngươi còn có thể nhanh hơn hắn sao?
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói.
Ngay tại lúc đó, Tinh Hải chợt mở ra, bên người hình thành một mảnh kim sắc Tinh Hải.
Tinh Hải sấp sỉ sáu ngàn trượng, cho dù là so với Đinh Hạo, cũng muốn mạnh hơn không ít.
Mặc dù ngu kiếm nhanh, nhưng trong nháy mắt chém vào phạm vi Tinh Hải đối phương, tốc độ liền hạ thấp xuống diện rộng.
Mặc dù miệng thối, nhưng thực lực đối phương thật sự không yếu.
Đây là một cao thủ đủ để chống lại Đinh Hạo.
Chỉ tiếc, đối với Bạch Nhạc mà nói, loại thực lực này còn thiếu rất nhiều.