So với Đinh lão chỉ điểm Bạch Nhạc một kiếm đơn giản, thì đối với hắn lại là lời nói và việc làm đều tận lực!
Thế nhưng, cho dù là vậy, lĩnh ngộ của hắn đối với khoái kiếm cũng chỉ là bình thường, còn lâu mới đạt được cảnh giới khống chế không gian, nếu không phải như vậy, cho dù là thiên tư bình thường, thì một tay khoái kiếm cũng đủ để bước lên hàng ngũ thiên tài đỉnh tiêm, cần gì gia nhập Quan Lan cũng gian nan như vậy.
- Mỗi người đều tự có tạo hóa của mình, sự tình ngộ tính không cưỡng cầu được.
Giang Nhược Hư lắc đầu, từ tốn nói:
- Ngươi nói ngộ tính Hạo nhi không cao, lại chẳng biết, thiên hạ có bao nhiêu người ước ao ngộ tính và xuất thân của hắn mà không được!
- Huống chi, sự tình tu hành thành tựu như thế nào, há lại do thiên phú cùng ngộ tính quyết định! Đại lãng đào sa, trên đời này có không biết bao nhiêu thiên tài tuyệt thế chết non, làm sao ngộ tính của một người có khả năng định luận.
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm!
Nghe Giang Nhược Hư nói vậy, Đinh Hạo nhất thời quỳ gối lần nữa, sắc mặt đỏ hồng hành lễ nói.
Mấy câu nói này của Giang Nhược Hư nhìn như đang nói với Đinh lão, nhưng trên thực tế, từng câu từng chữ đều nói cho hắn nghe.
- Phương pháp dạy học của Giang tiên sinh thật sự là lão hủ cũng không thể so! Lão hủ bội phục!
Đinh lão cười khổ một tiếng, cũng chắp tay nói tạ ơn.
- Ta sáng lập Quan Lan thư viện, tự nhiên có trách nhiệm dạy bảo, đã vào Quan Lan ta thì chính là môn sinh của Quan Lan.
Giang Nhược Hư xua tay, bình thản nói.
Đinh Hạo và Đinh lão đều không nghe ra lời này có ý gì, nhưng Hàn Tinh nghe vậy không khỏi hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng không có nói gì.
......
- Vù vù!
Kiếm phong khẽ run lên, Bạch Nhạc mở mắt, từ dưới đất nhảy lên, tự nhiên lấy Nghịch Ma Kiếm ra, chém xuống một kiếm tiếp một kiếm, bắt đầu luyện kiếm bên bờ sông!
Nếu như từ ngoại nhân đến xem, tốc độ xuất kiếm của Bạch Nhạc rất chậm, hơn nữa hoàn toàn không có mỹ cảm gì, quả thực giống như là một đứa bé đang chém loạn.
Nhưng nếu có cao thủ ở đây, sẽ có thể nhận ra được, mỗi một kiếm Bạch Nhạc đâm ra, đều nếm thử cảm giác khống chế không gian!
Vì thế, Bạch Nhạc cố ý bỏ qua tất cả ảnh hưởng bên ngoài, chỉ đơn thuần xuất kiếm, cảm giác không gian.
Dưới cái nhìn của người không hiểu, một kiếm này có vẻ cực kỳ khôi hài.
Nhưng trên thực tế, đối với Bạch Nhạc mà nói, mỗi một kiếm đâm ra, đều là một lần đề thăng!
Cảm giác đối với không gian cũng ở trong quá trình nhìn như nực cười này không ngừng tăng lên.
Mỗi một kiếm đều nhanh hơn so với trước kia, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, đã khó có thể thấy rõ vết tích Bạch Nhạc xuất kiếm.
Mặc dù còn lâu mới so sánh được với kiếm của Đinh lão, nhưng so với Đinh Hạo đã chênh lệch không bao nhiêu.
Hậu tích bạc phát!
Đây không chỉ là vấn đề ngộ tính, mà đây là hồi báo cho nhiều năm qua, Bạch Nhạc một mực kiên trì tu hành kiếm đạo, chưa từng có một ngày ngừng nghỉ.
- Hô!
Bạch Nhạc thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ vui thích, lắc cổ tay một cái, trường kiếm nhất thời phát ra một tiếng kinh minh, như là long ngâm!
Hắn ngẩng đầu nhìn sang mặt sông, nhưng đã sớm không thấy bóng dáng Đinh lão.
Nhưng cho dù như vậy, Bạch Nhạc vẫn không thất lễ, hắn chỉnh sửa quần áo một chút, khom người cúi đầu về phía mặt sông, cao giọng nói:
- Vãn bối Bạch Nhạc, đa tạ Đinh lão chỉ điểm!
Bạch Nhạc khom người vái ba cái, lúc này mới đi về phía Vân Thành.
Chỉ là, Bạch Nhạc không biết, cảnh tượng này đều bị Giang Nhược Hư và Đinh lão bên kia bờ thấy rõ rõ ràng ràng.
Lấy tu vi của Bạch Nhạc không cảm giác được đám người Giang Nhược Hư tồn tại, nhưng đối phương muốn nhìn rõ hắn lại quá dễ dàng.
- Người trẻ tuổi biết lễ phép như vậy đã không nhiều! Chúc mừng Đinh lão!
Giang Nhược Hư mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Sau khi tiếp xúc, liền không khó để nhìn ra tính cách của một cá nhân thông qua loại chuyện nhỏ này.
Dưới tình huống Đinh lão đã rời đi, còn có thể cảm tạ như vậy, đã nói lên phần tình cảm, Bạch Nhạc đã ghi tạc vào tâm!
Đương nhiên, chưa chắc bản thân Đinh lão đã cần phần nhân tình này, nhưng phần nhân tình này rất dễ dàng rơi vào trên người Đinh Hạo.
Trên thực tế, Đinh lão để Đinh Hạo dẫn Bạch Nhạc đến, bản thân đã mang theo phần tâm tư này.
Bằng không, không thân không quen, hắn cần gì phải chỉ điểm cho Bạch Nhạc.
Cái gọi là kết một phần thiện duyên chính là như thế.
Mà phản ứng bây giờ của Bạch Nhạc, hiển nhiên đúng với ý hắn, đối với Đinh lão mà nói, tự nhiên chuyện này đáng để chúc mừng.
- Tiên sinh, không muốn gặp hắn một chút sao?
Đinh lão chắp tay một cái, lập tức hỏi.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, minh ngộ ra khoái kiếm, đã đủ để chứng minh thiên phú của Bạch Nhạc trên kiếm đạo, dưới tình huống này, nếu như Giang Nhược Hư nguyện ý giúp Bạch Nhạc một chút, dẫn hắn vào Quan Lan, đạt được càng nhiều cao thủ kiếm đạo chỉ điểm, chắc chắn Bạch Nhạc sẽ đề thăng một lần nữa trên kiếm đạo.
Bạch Nhạc biết lễ, hiển nhiên cũng khiến cho Đinh lão sinh ra hảo cảm, nên lúc này mới có câu hỏi này.
- Không vội!