Nhiều cao thủ như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ để mắt tới cùng một người.
Chuyện này tuyệt đối không phải một cái trùng khớp có khả năng giải thích.
Trừ phi, trên người Bạch Nhạc thật sự có chỗ nào khác biệt người thường.
Mặc dù thực lực Đinh Hạo không tốt, thế nhưng một mực đi theo bên người Đinh lão, nên biết nhiều bí mật hơn so với người bình thường.
Trong nháy mắt, trong đầu Đinh Hạo xuất hiện một cái ý niệm, giống như một đạo thiểm điện chợt xé rách trời cao.
Đinh Hạo há hốc mồm, muốn đặt câu hỏi, nhưng cuối cùng không dám hỏi ra.
Nhưng thời điểm nhìn sang hướng bờ sông bên kia, tâm tình trong lòng lại rất phức tạp.
Đó là... Tử Vi Đế Tinh!
…
Một kiếm đoạn lưu cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Đến Hóa Hư Cảnh, một kiếm bổ ra đại hà cũng là bình thường.
Cho dù là Bạch Nhạc, nếu như toàn lực thì triển, chặt đứt sông cũng không phải là không làm được.
Nhưng chuyện khiến hắn chấn động là tốc độ của Đinh lão.
Nếu như nói kiếm của Đinh Hạo vẫn có thể phát hiện ra vết tích, có thể dựa vào Linh Tê Nhất Kiếm để ngăn cản, phán đoán, như vậy kiếm của Đinh lão đã khiến Bạch Nhạc ngay cả nhìn cũng không nhìn được.
Nói không khoa trương chút nào, nếu như Bạch Nhạc là địch với Đinh lão, một kiếm này chém ra, khả năng đầu hắn rơi xuống đất cũng chưa kịp phản ứng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì!
Chỉ tu một kiếm, chỉ điểm một kiếm!
Cho tới bây giờ Bạch Nhạc đều không nghĩ tới, kiếm có thể nhanh đến mức độ này.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc cảm nhận được không gian dao động!
Không gian!
Ý thức được một chữ này, Bạch Nhạc mới chính thức hiểu ra.
Một kiếm này của Đinh lão có thể nhanh như vậy, không chỉ là vì bản thân một kiếm này mà là bởi vì bên trong một kiếm này, ẩn chứa không gian đại đạo, có thể trực tiếp vượt qua không gian!
Khoảng cách ở trước mặt một kiếm này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nói một cách đơn giản hơn là.
Bất kể giữa ngươi và hắn cách nhau ba thước năm thước, hay là mười thước, thì kiếm phong cũng đã gác ở trên cổ ngươi.
Đối với Đinh lão mà nói, tất cả đều không khác nhau chút nào!
Đương nhiên, cái không nhìn khoảng cách này cũng có giới hạn.
Bạch Nhạc không biết giới hạn khoảng cách này là bao nhiêu, nhưng ít ra ở trong cái phạm vi này, khoảng cách đối với Đinh lão mà nói, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Con mắt sẽ gạt người.
Thời điểm hắn nhìn Đinh lão xuất ra một kiếm kia, dường như cảm thấy nó rất chậm, nhưng loại chậm này chỉ là một loại ảo giác.
Hoặc có lẽ là biểu hiện giả dối do không gian dao động mang đến mà thôi.
Muốn tu thành kiếm nhanh như vậy, phải có nắm chặt đối với không gian, tìm hiểu được không gian pháp tắc.
Đương nhiên, muốn Bạch Nhạc trực tiếp tìm hiểu không gian pháp tắc, đạt được loại cảnh giới này tự nhiên là không có khả năng.
Thế nhưng, chỉ cần hiểu được vấn đề mấu chốt trong đó, sẽ có manh mối tìm hiểu.
Bạch Nhạc đứng lẳng lặng bên bờ, trong đầu lại hiện ra tình cảnh lúc giao thủ với Đinh Hạo.
Hiển nhiên Đinh Hạo còn lấu mới đạt được loại cảm ngộ đối với không gian pháp tắc như Đinh lão, nhưng kiếm của Đinh Hạo cũng rất nhanh, ít nhất nhanh hơn nhiều so với Bạch Nhạc, thời điểm giao thủ trước đó, Bạch Nhạc chỉ có thể cảm nhận được bên trong kiếm của đối phương ẩn chứa đạo vận, thế nhưng đến tột cùng vì sao có thể nhanh như vậy, lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng hôm nay đã khác.
Bây giờ nhớ lại mỗi một chi tiết nhỏ khi giao thủ với Đinh Hạo, liền có thể dễ dàng phát hiện ra, kiếm của Đinh Hạo thấu hiểu không gian hơn, loại thấu hiểu đối với không gian này, chính là đạo vận!
Chỉ trong chớp mắt, Bạch Nhạc đã rơi vào trầm tư lần nữa.
Đối với tu hành giả mà nói, bước vào Tinh Hải là một cái tiết điểm cực kỳ then chốt.
Bởi vì sau khi bước vào Tinh Hải sẽ có cảm ngộ ban đầu đối với không gian pháp tắc, cũng chính vì vậy, cho nên cường giả Tinh Hải mới có thể xé rách hư không.
Mà bản thân chuyện này là một loại thấu hiểu đối với không gian, cảm ngộ về không gian pháp tắc.
Thời gian Bạch Nhạc bước vào Tinh Hải Cảnh rất ngắn, nên phương diện này tương đối yếu kém, thế nhưng chỉ cần cẩn thận đi cảm ngộ, sẽ dễ dàng tìm được phương hướng.
Giờ khắc này Bạch Nhạc giống như đã không cảm giác được thời gian trôi qua, căn bản không quan tâm đây là địa phương nào, cứ như vậy ngồi xuống bên bờ sông.
...
Bên kia bờ sông, Giang Nhược Hư và Đinh lão vẫn luôn chú ý trạng thái của Bạch Nhạc.
Bây giờ, nhìn thấy Bạch Nhạc cứ như vậy ngồi trên đất, rơi vào trạng thái tìm hiểu tu hành, bất kể là Giang Nhược Hư hay là Đinh lão cũng không khỏi cảm thán.
- Mới chỉ một khắc đồng hồ ngắn ngủi, tiểu tử kia đã ngộ ra tinh túy khoái kiếm của Đinh lão, phần ngộ tính này không tầm thường chút nào.
- Đúng là không tầm thường!
Đinh lão gật đầu, thở dài nói:
- Nếu Hạo nhi có thể có một nửa ngộ tính của hắn, nhiều năm qua cũng nên chấn động thiên hạ rồi.
Đinh Hạo nghe thế, nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ.
Mặc dù hắn là tôn tử của Đinh lão, thuở nhỏ lớn lên bên người Đinh lão, thế nhưng bất kể là thiên tư hay là ngộ tính, cũng chỉ là trung nhân chi tư, mặc dù không tính là kém, nhưng cũng không có quan hệ gì với thiên tài.