- Cái này...
Bạch Nhạc nghe Đinh lão nói vậy, nội tâm đột nhiên nhảy lên, lấy định lực của hắn cũng không khỏi có chút thất thần.
- Đừng phân thần, nhìn cho rõ!
Sau khi căn dặn thêm một câu, Đinh lão tùy ý nắm cần câu trong tay lên, coi đây là kiếm, nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
Một kiếm này rất chậm, dường như một người phàm tục cũng có thể nhìn rõ.
Nhưng một kiếm này lại rất nhanh, bởi vì trong nháy mắt xuất thủ, toàn bộ mặt hồ đều giống như bị một kiếm này mở ra.
Mặt hồ yên tĩnh trơn bóng chợt bị tách ra, lộ ra một cái khe rãnh sâu hơn mười mét.
Một kiếm kia, giống như vẫn còn ở trong tay lão tử, hoặc như là đã phá không mà ra, xuất hiện ở bên bờ hồ.
Cùng lúc đó, thân ảnh Đinh lão và Đinh Hạo cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Chờ đến thời điểm Bạch Nhạc phục hồi lại tinh thần, quanh thân cũng chỉ còn lại một mảnh hoang vu!
Oanh!
Trong nháy mắt, sóng nước đánh xuống lần nữa, mặt hồ vừa mới bị một kiếm chém ra, đã hoàn toàn khôi phục!
Giờ khắc này, trong đầu Bạch Nhạc dường như chỉ còn lại một kiếm kia!
... ....
- Chúc mừng Đinh lão vào Quan Lan dạy học!
Giang Nhược Hư đứng chờ bên bờ sông, mặc một bộ trường bào bạch sắc, hơi chắp tay.
Hàn Tinh đứng lùi phía sau Giang Nhược Hư một bước.
- Cái gì cũng không thoát được pháp nhãn của Giang tiên sinh.
Nhìn thấy Giang Nhược Hư, Đinh lão cũng không khỏi cười khổ một tiếng:
- Chỉ cần Giang tiên sinh không chê, lão hủ nguyện vào Quan Lan, cố gắn cống hiến.
- Như một khoái kiếm chấn động thiên hạ, có thể được Đinh lão gia nhập liên minh, là vinh quang của Quan Lan.
Giang Nhược Hư mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Cho tới giờ khắc này, Đinh Hạo mới hiểu ra, không khỏi có chút trợn mắt đứng nhìn, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Dường như nhìn thấu tâm tư Đinh Hạo, Hàn Tinh lạnh lùng mở miệng nói:
- Thu hồi chút tâm tư xấu xa này của ngươi đi, Quan Lan có quy tắc của Quan Lan, sẽ không bởi vì ngươi và Đinh lão có quan hệ mà nới lỏng tiêu chuẩn, nếu ngươi không đủ tư cách, ta cũng sẽ tùy thời đuổi ngươi ra khỏi Quan Lan, tuyệt không bởi vì Đinh lão ở Quan Lan, mà nhượng bộ.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Đinh Hạo đỏ hồng, khom người bái thật sâu:
- Học sinh không dám!
- Không cần tự coi nhẹ mình, nửa năm trước ngươi không có tư cách vào Quan Lan! Nhưng phần vinh dự hôm nay là ngươi tự tìm tới.
Trên mặt Giang Nhược Hư mang theo một tia ôn hòa, cười nói:
- Trở về thu dọn một chút, tháng sau liền vào Quan Lan tu hành đi.
- Vâng, tiên sinh!
Đối mặt Giang Nhược Hư, Đinh Hạo không dám có chút bất kính, đàng hoàng khom người đáp.
Giang Nhược Hư không tiếp tục để ý tới Đinh Hạo nữa, lập tức đưa mắt nhìn sang bờ sông bên kia:
- Đinh lão cho rằng, tiểu tử kia có thể ngộ ra nhiều ít?
- Lão phu... Không biết!
Đinh lão cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Bình sinh Lão phu quen biết không ít người, nhưng hết lần này tới lần khác, tên Bạch Nhạc này, lão phu nhìn không thấu.
- Ồ?
Nghe Đinh lão nói vậy, Giang Nhược Hư càng hứng thú nhìn đối phương hỏi.
- Dường như trên người hắn có tầng một sương mù, để cho người ta không thấy rõ! Lão phu từng muốn thu hắn làm đồ đệ, chỉ là sau khi nhìn thấy, lão phu biết mình không dạy được hắn, hắn cũng sẽ không bái nhập vào môn hạ của lão phu!
Đinh lão lắc đầu, tiếp tục nói:
- Vừa rồi lão phu cũng đã xuất lời dò xét, xác thực đúng như suy đoán của lão phu, hắn căn bản không có ý bái nhập môn hạ lão phu.
Giang Nhược Hư khẽ vuốt cằm, không nói một lời, nhưng trong lòng cũng biết Đinh lão không nói dối.
Trên thực tế, không chỉ là Đinh lão, Giang Nhược Hư cũng cho rằng, cho dù bản thân hắn đưa ra cành ô-liu, Bạch Nhạc cũng sẽ không nhận.
Bái nhập Quan Lan cũng đã là cực hạn của Bạch Nhạc.
- Hắn tu hành Linh Tê Kiếm Quyết, cực kỳ tuyệt diệu, theo như hắn nói, hắn học được từ một vị cao nhân tên là Linh Tê lão tổ, nhưng lúc hắn tu hành, đối phương cũng đã không còn tại thế! Lão phu cũng coi như biết nhiều cường giả, nhưng sống hơn tám trăm năm cũng chưa từng nghe qua người này! Thậm chí cái Linh Tê Kiếm Quyết này cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Có chút đau đầu tiếp tục nói:
- Đáng sợ nhất chính là, lão phu cho rằng... Hắn nói là sự thực.
- Linh Tê lão tổ... Thông Thiên! Thật đúng là càng ngày càng thú vị.
Giang Nhược Hư bật cười, tùy ý mở miệng nói:
- Không ngại, lại đi nhìn một chút, ta cũng muốn biết trên người hắn đến tột cùng còn bí mật gì.
Giang Nhược Hư và Đinh lão nói chuyện với nhau, Đinh Hạo chỉ ở bên cạnh nghe, không dám lắm miệng.
Nhưng nghe được mấy chữ này, cũng đủ để trong lòng hắn nhấc lên sóng thần.
Mặc dù hắn tự nhận không bằng Bạch Nhạc, nhưng cũng không nghĩ đến, bất kể là Đinh lão hay là Giang tiên sinh, đều đánh giá Bạch Nhạc cao như thế.
Đinh lão thì cũng thôi đi, quan trọng nhất là Giang tiên sinh!
Quan Lan, Giang Nhược Hư, trên thế gian cái tên này, chính là một thần thoại.
Thiên tài trong thiên hạ đếm không hết, thế nhưng có bao nhiêu người có thể được Giang Nhược Hư chú ý như vậy?
Cho dù là vị Cố Vong Tình được khen là thiên kiêu đệ nhất thiên hạ kia, sợ cũng không hơn gì cái này?
Hơn nữa, nghe đồn, vị Cửu Tinh sứ giả Lạc Cửu U kia, đã từng gặp qua Bạch Nhạc. ..