Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1775 - Chương 1775: Chỉ Tu Một Kiếm, Chỉ Điểm Một Kiếm (2)

Chương 1775: Chỉ Tu Một Kiếm, Chỉ Điểm Một Kiếm (2) Chương 1775: Chỉ Tu Một Kiếm, Chỉ Điểm Một Kiếm (2)

Đinh Hạo cười hì hì tiến lên hành lễ, hiển nhiên Đinh Hạo cũng đã quen với chuyện này.

- Được rồi, lão Đinh, tôn tử của ngươi dẫn người tới thăm ngươi, chúng ta không quấy rầy các ngươi nữa.

Mấy lão giả cười nói vài câu, sau đó lần lượt rời đi.

Chờ đến khi bọn hắn rời đi, lúc này Bạch Nhạc mới cúi chào Đinh lão một lần nữa.

- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến tiền bối!

Đinh lão thả cần câu xuống, chậm rãi nói:

- Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi này, nó tiến bộ cực đại, đều là vì ngươi dựng lên, lão phu còn phải cám ơn ngươi mới đúng.

- Đinh lão khen nhầm rồi, là tự Đinh huynh nỗ lực.

Bạch Nhạc hơi ôm quyền, nhẹ giọng nói.

- Không cần quá khiêm tốn, lão phu gặp ngươi là vì ngươi có tư cách gặp lão phu.

Đinh lão xoay người lại, tùy ý nói:

- Hạo nhi có thể dẫn ngươi đến, nói rõ lần này hắn thua tâm phục khẩu phục, ngươi vẫn dùng kiếm pháp lần trước sao?

- Vâng!

Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng đáp:

- Chiêu này tên là Linh Tê Nhất Kiếm, lấy tâm hữu linh tê nhất điểm thông chi.

Bạch Nhạc không giấu giếm gì, cung kính giải thích.

- Thần giao cách cảm... Hảo ý cảnh!

Thế nhưng một khắc sau, thanh âm Đinh lão liền dần dần chuyển lạnh:

- Lão phu kiến thức nông cạn, tại sao không biết trên đời này vẫn còn loại kiếm đạo này, không phải là ngươi tự nghĩ ra hay sao?

Chân mày Bạch Nhạc hơi nhảy lên, sau khi yên lặng một chút, lúc này mới chậm rãi đáp:

- Linh Tê Kiếm Quyết do Linh Tê lão tổ sáng tạo, lúc vãn bối tu hành, lão tổ cũng đã qua đời.

Đinh lão nheo mắt lại nhìn Bạch Nhạc, nhàn nhạt gật đầu.

Mặc dù hắn vẫn chưa nghe qua Linh Tê lão tổ, nhưng có thể cảm giác được, Bạch Nhạc nói thật.

- Nửa năm trước, ta đã từng nghe Hạo nhi nói, ngươi muốn gặp ta, có cái gì muốn hỏi, hỏi đi.

Đinh lão đưa ánh mắt về phía mặt hồ, từ tốn nói.

Bạch Nhạc trầm ngâm một chút, lúc này mới mở miệng nói:

- Vãn bối muốn hướng thỉnh giáo tiền bối về kiếm đạo.

- Mặc dù ta may mắn thắng Đinh huynh một chiêu, nhưng cũng hiểu, đây không phải là Linh Tê Nhất Kiếm cao minh hơn so với khoái kiếm của tiền bối, chẳng qua là ta chiếm lợi của Đinh huynh.

Lời nói chưa quá rõ, nhưng ý nghĩ cũng đã hết sức rõ ràng.

Bạch Nhạc không ngừng lại, tiếp tục nói:

- Thật không dám giấu giếm, ngày xưa vãn bối đã từng sửa qua khoái kiếm, đặt tên là ngu kiếm! Chỉ là, tốc độ ngu kiếm cuối cùng vẫn có cực hạn! Lần này nhìn thấy Đinh huynh, ta liền có một loại nghi hoặc!

- Tốc độ kiếm có thể một mực nhanh hơn nữa sao? Lấy tầm nhìn của tiền bối, loại nhanh này có cực hạn hay không!

Bạch Nhạc khom người cúi đầu, chậm rãi mở miệng nói.

Những lời này, nghe rất đơn giản, nhưng lại nhắm thẳng vào bản chất.

Nghe Bạch Nhạc nói xong những lời này, Đinh lão không khỏi thở dài một cái, xoay người lại:

- Hạo nhi thua bởi người như ngươi cũng không oan!

Đinh lão nhìn Bạch Nhạc, chậm rãi hỏi ngược lại:

- Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng... Đạo có điểm dừng sao?

“...”

Bạch Nhạc hơi ngừng lại, mí mắt nhảy nhảy, nhất thời hiểu ý của Đinh lão.

Đinh lão cũng không có đợi Bạch Nhạc hồi đáp, bình tĩnh hỏi ngược tiếp:

- Đạo Vô Chỉ Cảnh, vì sao tốc độ của kiếm lại có giới hạn?

Đạo Vô Chỉ Cảnh, Kiếm Vô Chỉ Cảnh!

Đinh lão lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Trong lúc tu hành chắc chắn sẽ gặp phải bình cảnh, làm sao chỉ có riêng kiếm đạo, lão phu chi đạo là không!

- Tên của lão phu là do mình lấy! Bởi vì, cuộc đời lão phu chỉ tu một kiếm, lúc đối địch với người cũng chỉ ra một kiếm!

Đinh lão tên là Đinh Bất Nhị!

Đây cũng là ý nghĩa của cái tên này!

Giờ khắc này Bạch Nhạc nhìn Đinh lão, có thể rõ ràng cảm nhận được cỗ ngạo khí trên người đối phương.

Chỉ tu một kiếm, chỉ điểm một kiếm!

Cũng chỉ có loại nhân vật này, mới có thể sáng tạo ra khoái kiếm kinh khủng như vậy.

- Đạo Vô Chỉ Cảnh, Kiếm Vô Chỉ Cảnh!

Bạch Nhạc yên lặng lặp lại tám chữ này một lần, sau đó khom người cúi đầu về phía Đinh lão.

- Đa tạ Đinh lão chỉ giáo! Vãn bối vô cùng cảm kích.

Đinh lão xua tay, chậm rãi nói:

- Cũng chỉ là vài câu nói mà thôi, không tính là chỉ giáo gì.

- Trước khi ngươi tới, lão phu từng muốn thu ngươi làm đồ, nhưng bây giờ nhìn tới... Lão phu không dạy được ngươi.

Đinh lão thở dài một tiếng, mở miệng nói lần nữa.

Nghe vậy, Bạch Nhạc không khỏi nao nao.

Tới thỉnh giáo là có, nhưng nếu nói để hắn bái Đinh lão làm sư, chỉ sợ hắn cũng không muốn, truyền nhân Thông Thiên Ma Quân không đáng tiền như vậy sao.

Chỉ là, đối với Bạch Nhạc mà nói, lời này từ trong miệng Đinh lão nói ra, có một phen tư vị đặc biệt.

Sau khi thất thần trong vài giây ngắn ngủi, rất nhanh Bạch Nhạc đã phản ứng kịp:

- Là vãn bối phúc bạc, vô duyên bái nhập môn hạ tiền bối.

- Lão phu sống hơn tám trăm năm, những lời nói khách sáo này, không cần phải nói nữa.

Đinh lão lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Kiếm đạo của lão phu không thích hợp ngươi, cũng không dậy được ngươi... thế nhưng, hôm nay ngươi đến chính là một phần nhân quả!

Đinh lão nhìn mặt hồ, tiếp tục nói:

- Sự tình Hạo nhi bái nhập Quan Lan, lão phu cũng đã biết, đây cũng là duyên! Ngươi hãy xem rõ ràng, lão phu chỉ điểm một kiếm, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, chính là sự tình của bản thân ngươi.

Bình Luận (0)
Comment