Đinh Hạo cười khổ một tiếng, lập tức nói:
- Thật trước khi tới ta đã có cảm giác, mặc dù sư tôn không nói rõ nhưng ta có thể cảm giác được... Hắn cho rẳng ta không thắng được ngươi! Ta gấp gáp tới tìm ngươi như vậy, cũng chính bởi vì trong lòng không phục, nhưng hôm nay... Ta thua tâm phục khẩu phục.
Cũng không đợi Bạch Nhạc trả lời, Đinh Hạo đã tự mình nói xong:
- Sư tôn ta tên là Đinh Bất Nhị, thế nhân đều là xưng Đinh lão! Nghĩ đến mấy ngày nay ngươi cũng đã nghe qua.
- Sư tôn ở ngay Đông Nam quận, nếu có hứng thú, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư tôn!
Đinh Bất Nhị!
Mặc dù trước đó cũng nghe qua Đinh lão, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc biết rõ tên đối phương.
Bạch Nhạc không có do dự gì, lập tức trả lời:
- Rất mong như vậy, thỉnh cầu Đinh huynh dẫn ta tiến đến!
Cho dù đối với Bạch Nhạc mà nói, chiến một trận với Đinh Hạo cho hắn cảm ngộ rất lớn, nhưng nếu có cơ hội có thể tự mình được đại sư kiếm đạo chỉ điểm, đương nhiên hắn sẽ không buông tha.
Mặc dù trận chiến này thắng, nhưng cũng không có nghĩa là Linh Tê Nhất Kiếm thắng được một chữ khoái kiếm của đối phương!
Thắng là bởi vì Đinh Hạo còn chưa đủ mạnh.
Điểm này trong lòng Bạch Nhạc vô cùng rõ ràng.
- Được!
Đinh Hạo gật đầu đáp một câu, sau đó xoay người đi xuống chiến đài.
Cho đến giờ phút này, đám người xung quanh mới giống như tỉnh táo lại, phát sinh một hồi tiếng hô rung trời.
Tất cả chuyện xảy ra trước đó thực sự quá nhanh, rất nhiều người còn chưa biết rõ ràng rốt cuộc ai thua.
Thẳng đến khi Đinh Hạo mở miệng chịu thua, chủ động rời chiến đài, mới khiến cho kết quả trận chiến này, chân chính có định luận.
Bạch Nhạc!
Dường như cái tên này đã trở thành truyền kỳ gần nửa năm qua trong Vân Thành!
…
Nhận được thư mời của Quan Lan, giờ khắc này trong lòng Đinh Hạo cũng tràn ngập ngũ vị.
Mặc dù có sư tôn lợi hại như Đinh lão, thế nhưng nhiều năm qua, hắn vẫn không có thành tựu gì, đừng nói là thiên tài đỉnh phong, coi như là hạng hai cũng không tính, chỉ tranh đấu với những hạng người bừa bãi vô danh ở bên trong Thiên Tinh Tháp.
Thậm chí coi như là chính hắn cũng có chút đắm mình.
Thế nhưng từ nửa năm trước, sau trận chiến với Bạch Nhạc, hắn giống như chịu đả kích thật lớn, khổ tu nửa năm, khiến hắn có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt.
Chỉ là không nghĩ rằng, cho dù như vậy, thì trận chiến này vẫn bại!
Nhưng khi hắn cảm thấy có chút chán nản, lại bất ngờ nhận được Quan Lan tán thành.
Đặc biệt người đưa thư mời tới cho hắn lại chính là Hàn Tinh, chuyện này cũng có nghĩa là đây là tán thành tối cao, bởi vì nó có là Giang Nhược Hư tán thành.
Loại cảm giác buồn vui này, quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
...
So với tâm tình phức tạp của Đinh Hạo, lúc này Sở Hân lại là hạnh phúc sắp ngất đi.
Một nghìn năm trăm Tinh Tinh!
Cả đời nàng cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa, không giống với lần trước Bạch Nhạc cho nàng năm trăm Tinh Tinh, lần này đều là nàng tự mình thắng được.
Coi như bản tính thiện lương, hào phóng chia cho Bạch Nhạc một nửa, vậy cũng vẫn còn bảy trăm năm mươi miếng Tinh Tinh!
Sở Hân trở lại độc tòa tiểu lâu, lấy ra toàn bộ Tinh Tinh, nằm ở trên những Tinh Tinh này, quả thực cảm giác mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
Thẳng đến khi... Bạch Nhạc trở về, nhìn thấy một màn buồn cười này, lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn nàng, đồng thời tỏ vẻ ghét bỏ!
Loại cảm giác vui sướng kia mới chợt bị cắt đứt!
- Ánh mắt ngươi kiểu gì vậy?
Sở Hân như con mèo bị giẫm phải đuôi, trong nháy mắt liền xù lông, từ dưới đất nhảy dựng lên, hung hăng chất vấn Bạch Nhạc.
- Có thể đừng tỏ ra nhà giàu mới nổi hay không? Đương nhiên, ta biết ngươi chính là như vậy! Nhưng chí ít cũng thu liễm một chút chứ, đừng có tỏ vẻ mất mặt như vậy.
Bạch Nhạc tỏ vẻ chán nản nhìn Sở Hân, sau khi ném xuống một câu, liền không để ý đến nàng, thẳng thắn xoay người đi lên lầu.
Nhà giàu mới nổi? ! Mất mặt? !
Sau khi yên lặng trong nháy mắt, Sở Hân lập tức từ dưới đất nhảy lên, phát ra một tiếng thét chói tai!
- Nhà giàu mới nổi? Ngươi mới là nhà giàu mới nổi! Bạch Nhạc, ngươi trở lại cho ta! Ta muốn giết ngươi! ! !
... ..
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Bạch Nhạc liền đi theo Đinh Hạo rời khỏi Vân Thành.
Nơi ở của Đinh lão, nằm ở bên cạnh một cái hồ, cách Vân Thành không đến hai trăm dặm.
Đến bên hồ Bạch Nhạc mới phát hiện, Đinh lão cũng giống như một lão nhân bình thường, không có chút khí tức nào lộ ra ngoài, một thân vải thô đoản sam, cứ như vậy ngồi ở bên hồ nước thả câu!
Bên cạnh còn có mấy lão nhân bình thường nói chuyện.
Chỉ liếc một cái, Bạch Nhạc đã phát hiện ra, những lão nhân này chỉ là người bình thường, ngay cả Linh Phủ Cảnh cũng chưa tới, ở bên trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, không khác gì người phàm tục.
Nhìn dáng vẻ quen thuộc của bọn họ và Đinh lão, hiển nhiên cũng không biết thân phận của Đinh lão.
- Đinh lão!
Bạch Nhạc khẽ khom người, nhẹ giọng nói.
- Ồ, lão Đinh, tôn tử của ngươi tới rồi!
Những lão nhân này không nhận ra Bạch Nhạc, nhưng lại nhận ra Đinh Hạo, cười ha hả chào hỏi.
- Trương gia gia, Lưu gia gia.