Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1773 - Chương 1773: Lấy Công Đối Công

Chương 1773: Lấy Công Đối Công Chương 1773: Lấy Công Đối Công

Tuy tâm kiếm huyền diệu, nhưng dưới tình huống không ngừng lặp lại, không có thể cam đoan mình sẽ luôn đúng.

Trận chiến này chính là như vậy.

Đừng xem lúc này Bạch Nhạc giống như một mực chiếm cứ thượng phong, khiến Đinh Hạo không thể làm gì, nhưng nếu tiếp tục đánh như vậy, người bại nhất định là Bạch Nhạc.

Muốn hóa giải loại cục diện này, biện pháp duy nhất chính là đối công!

Lấy công đối công!

Tuy làm như thế có chút nguy hiểm, nhưng lại là phương pháp duy nhất thủ thắng khi đối mặt khoái kiếm.

Ngộ ra điểm này, nội tâm Bạch Nhạc nhất thời trở nên cởi mở.

Bao năm qua, Bạch Nhạc luôn cảm thấy, mình ở trên phương diện kiếm đạo luôn thiếu một điểm gì đó, nhưng thủy chung không bắt được mấu chốt bên trong.

Mãi cho đến giờ phút này, Bạch Nhạc mới rõ ràng ý thức được, mình thiếu một loại kiên quyết tiến thủ, lấy công đối công!

Từ lúc tu hành tới nay, mặc dù Bạch Nhạc tiến bộ thần tốc, thế nhưng quy về kết quả, đều đang bị người khác buộc đi.

Vì còn sống, vì cứu Vân Mộng Chân, vì hoàn thành nguyện vọng của Diệp Huyền đại sư!

Đa số đều là bị ép đi, chưa từng có việc mình muốn như thế nào.

Cho dù bây giờ bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, cũng là một loại lựa chọn bất đắc dĩ, tâm tính này có thể tạo nên một vị thiên tài, nhưng vĩnh viễn thành tựu một vị cường giả chân chính!

Cao thủ tuyệt thế như Thông Thiên Ma Quân, Diệp Huyền đại sư, hoặc là Đạo Lăng Thánh Nữ.

Nếu như loại tâm tính này không thay đổi, đừng nói là mười năm, cho dù cho hắn gấp mười lần thời gian, hắn cũng chưa chắc có thể phá vỡ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới trở về.

Rất nhiều chuyện, cũng không phải là ngươi hạ quyết tâm là nhất định làm được, bằng không, tại nhân sinh lại có nhiều tiếc nuối như thế.

Dưới tình huống bình thường, Bạch Nhạc rất khó ý thức được điểm này, thế nhưng khi bị khoái kiếm của Đinh Hạo ép bách, lại khiến Bạch Nhạc chợt tỉnh ngộ.

Trong tích tắc, khí thế trên người Bạch Nhạc thay đổi.

Nếu như nói, Bạch Nhạc giống như một thanh bảo kiếm, như vậy trước đó chính là một mực giấu ở trong vỏ, bị phủ đầy bụi, mà một khắc này là bảo kiếm ra khỏi vỏ, khí trùng ngưu đấu!

Trong lúc giao chiến, Đinh Hạo là người thứ nhất cảm nhận được loại biến hóa này.

Không hiểu sao, giờ khắc này trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh.

Loại cảm giác này khiến hắn càng trở nên bất an, vô ý thức huy kiếm lần nữa, loại phản kích dưới cực hạn này, có vẻ vô cùng khủng bố.

Thậm chí tốc độ một kiếm này nếu so với trước kia càng nhanh hơn!

Đối với Đinh Hạo mà nói, đây cũng là một loại đột phá, dưới tính huống không thể, mạnh mẽ khiến tốc độ một kiếm này nhanh hơn một phần!

Nhưng mà, cũng gần như cùng lúc đó, Đinh Hạo cảm thấy mắt mình hoa lên, thậm chí không kịp phản ứng kịp, một kiếm này của Bạch Nhạc đã rơi xuống!

Lấy công đối công!

- Phốc!

Gần như trong nháy mắt, kiếm phong chợt đâm vào thịt!

Cùng lúc đó hai người đồng thời thu tay lại.

Nhưng khi nhìn thấy vị trí một kiếm này rơi xuống, Đinh Hạo đã biết trận chiến này hắn bại!

Kiếm của hắn rơi vào phía trên ngực phải Bạch Nhạc, tuy kiếm phong đâm vào thịt, nhưng vẫn chỉ bị thương ngoài da, cho dù đâm xuống tối đa cũng chỉ đâm thủng lá phổi, không phải là vết thương trí mệnh!

Còn kiếm của Bạch Nhạc dừng ở trước người hắn, vẫn chưa đâm vào, nhưng vị trí kiếm Bạch Nhạc đâm tới, là vị trí trái tim hắn, chỉ cần kiếm phong đâm vào sâu hơn ba phần, sẽ có thể dễ dàng đâm thủng trái tim của hắn.

Đương nhiên, đến loại cảnh giới này, cho dù thân thể bị trảm, cũng chưa đến nỗi vạn kiếp bất phục, thế nhưng nếu như một kiếm này thật sự hạ xuống.

Bạch Nhạc sẽ chỉ thụ thương, mà hắn thì thân thể bị trảm, ai thắng ai thua, còn cần giải thích sao?

Quan trọng hơn là, lấy thực lực của Đinh Hạo, nhìn cực kỳ rõ một kiếm này.

Hắn dốc hết toàn lực xuất kiếm, cho nên một kiếm này nhanh hơn!

Thế nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu Bạch Nhạc đã đoán được phương vị hắn xuất kiếm, cố ý tránh ra nơi yếu hại, lấy cái giá chịu một kiếm này làm ra phản kích chính xác.

Từ bên ngoài đến xem, dường như là hắn tổn thương tới Bạch Nhạc, còn mình thì không bị tổn hao chút nào, nhưng trên thực tế lại là khoảng cách sống chết.

- Ta bại!

Ánh mắt Đinh Hạo có chút cô đơn, yên lặng mấy hơi thở, lại giống như đi qua một thế kỷ.

Lần trước thua Bạch Nhạc, hắn còn có thể tìm được rất nhiều lý do giải vây cho mình, lần này luận kiếm bại, đã khiến hắn triệt để tâm phục khẩu phục.

Bất kể là kiếm đạo hay là tu vi, hắn đều không bằng Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc thu hồi kiếm trong tay, cũng đồng thời thu liễm khí tức.

Thối lui một bước, khom người về phía Đinh Hạo:

- Trận chiến này Bạch Nhạc được rất nhiều lợi! Còn phải đa tạ Đinh huynh mới đúng!

Đinh Hạo cười khổ một tiếng, có chút đắng chát mở miệng nói:

- Có thể nói cho ta biết, một kiếm này tên gọi là gì hay không?

- Linh Tê Nhất Kiếm!

Bạch Nhạc nhìn Đinh Hạo, nhẹ giọng nói:

- Một kiếm này do một vị tiền bối sáng tạo ra, mặc dù ta tập luyện đã lâu, nhưng không thể học được tinh túy, chính là trận chiến này đã khiến cho ta ngộ ra.

Đinh Hạo yên lặng trong chốc lát, cuối cùng thở dài!

- Bạch huynh không cần khiêm tốn, là ta không bằng ngươi!

Bình Luận (0)
Comment