Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1772 - Chương 1772: Một Kiếm (2)

Chương 1772: Một Kiếm (2) Chương 1772: Một Kiếm (2)

Bạch Nhạc cũng phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt ý thức được Bắc Đẩu Kiếm Trận mất đi tác dụng, Bạch Nhạc liền quyết đoán tán đi Bắc Đẩu Kiếm Trận, Nghịch Ma Kiếm trong tay chợt giơ lên, giống như thần giao cách cảm, tinh chuẩn ngăn trở một kiếm này của Đinh Hạo.

Con ngươi chợt co rụt lại!

Đinh Hạo cũng nhớ kỹ một kiếm này, trận chiến trước đó hắn cũng bởi vì kiếm pháp quỷ dị này của Bạch Nhạc, mới khiến cho tâm hắn mất thăng bằng, muốn trực tiếp dựa vào thực lực tuyệt đối nghiền ép thủ thắng, chỉ là không nghĩ tới, lại bại nhanh hơn.

Cho dù là bây giờ, trong lòng Đinh Hạo cũng rõ ràng, nếu lấy thực lực liều mạng, tự nhiên hắn không phải là đối thủ của Bạch Nhạc.

Huống chi, trận chiến này vốn là kiếm đạo chi tranh!

Đương nhiên hắn sẽ không tái phạm chuyện ngu xuẩn lần thứ hai.

Chỉ là, một kiếm này phải phá thế nào?

Đinh Hạo có thể cảm nhận được, dường như trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã biến thành người khác.

Kiếm của hắn đã rất nhanh, thế nhưng hết lần này tới lần khác, dường như Bạch Nhạc có thể hiểu rõ ý nghĩ trong lòng hắn vậy, mỗi một kiếm đều rơi vào bên trên điểm hắn muốn công kích, giống như là hắn chủ động đưa kiếm phối hợp với Bạch Nhạc vậy.

Chiến đấu kiểu này, khiến cho hắn có một loại kích động muốn thổ huyết.

Nửa năm trước, sau khi hắn thất bại, hắn đã trở về hỏi qua sư tôn, kiếm này phá như thế nào.

Đối với chuyện này, Đinh lão chỉ trả lời có hai chữ!

- Nhanh hơn!

Giờ khắc này, hai chữ đó giống như lạc ấn, lóe lên trong lòng Đinh Hạo, khiến hắn vứt bỏ tất cả tạp niệm!

Nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa, còn có thể nhanh hơn chút nữa!

Đây cũng là ý niệm duy nhất trong đầu hắn!

Dường như đến giờ phút này, thắng bại đã bị hắn ném ở sau, chỉ còn lại chấp niệm duy nhất này!

... ... ......

- Không tầm thường!

Giang Nhược Hư đứng ở xa xa quan sát trận chiến này, cũng không khỏi thở dài nói.

Câu không tầm thường này, cũng không phải là tán thưởng Bạch Nhạc, mà là tán thưởng Đinh Hạo!

Nửa năm trước, Bạch Nhạc và Đinh Hạo chiến đấu, Giang Nhược Hư đã xem qua.

Lúc đó Đinh Hạo căn bản không lọt vào mắt hắn!

Trước đây Giang Nhược Hư đánh giá, hắn ngay cả ba phần tinh túy của khoái kiếm Đinh lão cũng không học được.

Giang Nhược Hư vẫn luôn không đánh giá quá cao đối với Đinh Hạo, thậm chí cho rằng, Đinh Hạo ngay cả tư cách bước vào Quan Lan cũng không có.

Nhưng trận chiến này lại làm cho Giang Nhược Hư thay đổi thái độ.

- Hàn Tinh, sau trận chiến này, bất luận thắng bại... đưa một phần thư mời, thu hắn vào Quan Lan.

- Vâng!

Hàn Tinh gật đầu, nhàn nhạt đáp.

- Bạch Nhạc đang đánh cược! Chỉ cần Đinh Hạo có thể duy trì loại tốc độ xuất kiếm này, nhất định hắn sẽ lộ ra kẽ hở!

Hàn Tinh nghĩ đến trước đó Giang Nhược Hư từng nói, phần thắng của Bạch Nhạc lớn hơn, không nhịn được mở miệng nói.

Giang Nhược Hư nhận thấy được dụng ý của Hàn Tinh, không khỏi có chút mỉm cười.

- Thế nào, vẫn không phục sao, có muốn cược với ta hay không? Một đền ba, lời ta nói vẫn chắc chắn như cũ.

- Không cá cược!

Hàn Tinh lạnh lùng phun ra mấy chữ này, sau đó xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục để ý hắn.

Nói không đánh cược là không đánh cược!

Đây là bài học xương máu.

... ... ... ......

Tâm kiếm!

So với Đinh Hạo, lúc này Bạch Nhạc mệt mỏi hơn nhiều.

Đinh Hạo tấn công, cho nên cho dù là có sai lầm, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần phán đoán sai lầm một lần, sẽ trúng kiếm!

Đó cũng không phải là tranh đấu liều mạng, mà là luận kiếm!

Dưới tình huống này, chỉ cần trúng kiếm, trận chiến này coi như bại.

Đương nhiên, thắng bại đơn thuần đối với Bạch Nhạc mà nói, cũng không tính là gì, hắn cũng không quan tâm những thứ này.

Thế nhưng Bạch Nhạc rất rõ ràng, trận chiến này đối với hắn mà nói, cũng là một bước ngoặt.

Chỉ cần có thể phá được khoái kiếm của đối phương, mình sẽ có thể tiến thêm một bước trên kiếm đạo.

Chuyện này đối với Bạch Nhạc tu hành kiếm đạo mà nói, cực kỳ quan trọng.

Bạch Nhạc đã sớm thuộc lòng Linh Tê Kiếm Quyết, thậm chí Bạch Nhạc tự vấn, coi như là Linh Tê lão tổ phục sinh, cũng chưa chắc thắng được hắn trên phương diện Linh Tê Kiếm Quyết.

Đây không phải là cuồng vọng, mà là một loại tự tin cường đại!

Một loại kiêu ngạo thuộc về cường giả!

Chờ một chút!

Nghĩ đến Linh Tê Kiếm Quyết, trong đầu Bạch Nhạc không khỏi hiện lên một đạo linh quang.

Tu hành Linh Tê Kiếm Quyết đến cuối cùng, tất cả kiếm chiêu trước đó đều sẽ quan trọng nữa.

Linh Tê Kiếm Quyết đến cuối cùng chính là một kiếm!

Linh Tê Nhất Kiếm!

Cái này mới là chỗ tinh túy chân chính của Linh Tê Kiếm Quyết.

Cao thủ giao phong, cũng không cần giao phong quá nhiều hiệp đấu, mà là phân thắng thua trong nháy mắt.

Giống như kiếm của Đinh Hạo, nếu như có thể nhanh hơn một chút, một kiếm là đủ để quyết định thắng bại!

Linh Tê tại tâm!

Một kiếm này chính là tâm kiếm.

Tâm kiếm là một loại kiêu ngạo, một loại tự tin!

Đối với một vị kiếm tu mà nói, công phạt mới là mục tiêu thứ nhất.

Kiếm giả, hung binh dã!

Kiếm của Đinh Hạo quá nhanh, Bạch Nhạc vẫn luôn phòng thủ theo bản năng, nhưng phòng thủ hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ xuất hiện sơ hở.

Bình Luận (0)
Comment