Hơn nữa, Đái Chấn căn bản không chút che giấu dáng vẻ xấu xí này.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy lên, trên mặt vốn mang nụ cười cũng theo đó mà dần dần thu lại:
- Nói như vậy, ba năm trước đó, người bị phế tu vi chính là ngươi ra tay?
- Không sai, chính là Đái mỗ gây nên!
Đối mặt với câu hỏi của Bạch Nhạc, Đái Chấn không có nửa điểm ý tứ che giấu, cười lạnh một tiếng, chí khí hùng hồn đáp.
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn thay hắn giữ gìn lẽ phải sao?
Đái Chấn liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, khinh thường hỏi ngược lại.
- Không có hứng thú!
Bạch Nhạc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Không thân chẳng quen, thậm chí ngay cả hắn là ai ta cũng không biết, ta còn không có buồn chán tới mức này.
- Ha ha, coi như thức thời!
Đái Chấn cười ha ha một tiếng, ngắc ngón tay nói:
- Tiểu tử, nể tình ngươi thức thời, Đái gia liền không làm khó dễ ngươi! Quy củ tầng này là muốn ở lại chỗ này tu hành, mỗi ngày một viên Tinh Tinh, muốn chiếm giữ một ngôi sao, mỗi ngày mười viên Tinh Tinh, nghe hiểu không?
Con mắt Bạch Nhạc hơi nheo lại nhìn Đái Chấn, ung dung mở miệng nói:
- Đái gia, ngài thật là bản lĩnh! Toàn bộ tầng thứ năm, đều phải nghe ngươi sắp xếp sao?
Nhận thấy giọng nói Bạch Nhạc có chút không đúng, Đái Chấn lập tức cười lạnh nói:
- Tiểu tử, đừng có cho thể diện mà không cần! Không muốn giao Tinh Tinh thì cút ra ngoài cho ta, sự tình về tầng thứ năm, nếu như ngươi dám để lộ ra một chữ... Ta cam đoan dù là chân trời góc biển, ngươi cũng sẽ chết không nơi táng thân.
Chân mày Bạch Nhạc nhẹ nhàng nhướng lên, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi làm càn bên trong Thiên Tinh Tháp như thế... Ngươi không sợ ta bẩm báo ngươi lên Chúng Tinh Điện sao?
- Ngu xuẩn!
Đái Chấn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Ngươi có thể thử một chút, ngươi có đi được ra ngoài được hay không!
Trong lúc nói chuyện, trong mắt Đái Chấn lộ ra một đạo sát khí khủng bố, Tinh Hải chợt mở ra, rộng chừng tám ngàn trượng.
Đây đã là uy hiếp trần trụi nhất.
Không có tinh thần dựa vào, Thiên Tinh Tháp cũng không lui về được, ở dưới tình cảnh này, cho dù muốn rời đi Thiên Tinh Tháp cũng cực kỳ khó khăn.
Nếu như không chịu khuất phục, chỉ sợ sẽ bị giết ở chỗ này.
Chỉ tiếc, uy hiếp như vậy đối với Bạch Nhạc mà nói, thực sự không có ý nghĩa gì.
Khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra vẻ châm chọc, nhẹ giọng nói:
- Có ý tứ, đường đường là Thiên Tinh Tháp, mà vẫn còn có loại địa phương bẩn thỉu này... Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi có tài gì dám kiêu căng như thế!
- Không biết điều!
Trong mắt Đái Chấn lộ ra vẻ khinh miệt, sau đó bước ra một bước, đập một quyền về phía Bạch Nhạc.
Bề mặt quả đấm lộ ra một tia sáng bóng của kim loại, một quyền này đánh xuống, cho có một ngọn núi cũng có thể bị một quyền này đánh nát.
Trong nháy mắt Tinh Hải khủng bố phía sau Đái Chấn liền nghiền ép xuống theo, giống như phong kín toàn bộ không gian, khiến Bạch Nhạc không chỗ có để trốn.
Mạnh mẽ!
Chỉ vẻn vẹn một quyền cũng đã có thể khiến cho Bạch Nhạc cảm thụ được loại sức mạnh cường hãn trên người đối phương!
Không chỉ có Tinh Hải ràng buộc, mà thân thể đối phương cũng đã rèn luyện đến mức tận cùng, đủ để chống đỡ lưỡi dao.
Đột nhiên trong nháy mắt này, nội tâm Bạch Nhạc hiện lên một loại kích động, muốn đơn thuần lấy Thông Thiên Đạo Thể va chạm với đối phương, xem kết quả ai mạnh hơn ai!
Ý nghĩ vừa sinh, Bạch Nhạc càng không có chút do dự, giơ tay lên chính là một quyền đánh về phía đối phương!
Oanh! ! !
Không có chút mỹ miều nào, trong nháy mắt quả đấm của hai người liền va chạm trên không trung.
Trùng kích khủng bố giống lập tức làm cho cả không gian đều chấn động lên.
- Răng rắc!
Một khắc sau, tiếng xương nứt thanh thúy liền vang lên.
Chỉ là, đầu khớp xương bị cắt đứt lại không phải là Bạch Nhạc, mà là Đái Chấn!
- Điều đó không có khả năng!
Đột nhiên trong mắt Đái Chấn lộ ra vẻ sợ hãi, một kích này khiến trong lòng hắn sinh ra một loại sợ hãi.
Qua nhiều năm như vậy, không phải hắn chưa bao giờ gặp cao thủ.
Những thiên tài đỉnh tiêm kia, có thể đánh bại hắn tuyệt đối không ít.
Thế nhưng hắn có tự tin tuyệt đối với thân thể mình!
Cho dù là những thiên tài kia dùng binh khí, hắn cũng dám dùng tay đi bắt.
Loại cường hãn này là khởi nguồn tự tin của hắn.
Thế nhưng, ai có thể nghĩ tới, cho dù dưới loại chính diện oanh kích này, tiểu tử nhìn như gầy yếu kia lại có thể một quyền cắt đứt đầu khớp xương hắn, loại cảm giác sợ hãi khi một điểm mạnh nhất bị đánh tan này, mới làm người ta tuyệt vọng nhất.
Bạch Nhạc cúi đầu nhìn quả đấm của mình một chút, một kích này hắn không giữ lại chút nào đánh đi ra, cho dù là bàn tay của hắn cũng bị vẩy ra tiên huyết, da bong thịt tróc!
Thông Thiên Đạo Thể là vô thượng đạo thể Bạch Nhạc tạo thành, nhưng thứ chân chính đi qua rèn luyện, cũng chỉ có đạo cốt!
Mặc dù Đái Chấn kiêu ngạo, thế nhưng thực lực vẫn có, nếu như không phải đạo cốt Bạch Nhạc quá mức cường hãn, cho dù tu thành Thông Thiên Đạo Thể, thì ở dưới loại đụng chạm trực tiếp này, cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi gì.