Đêm hôm ấy, trên đỉnh vương thành, Bạch Nhạc ăn bao nhiêu đau khổ, ngoại nhân không cách nào tưởng tượng được, nhưng cũng chính vì vậy, mới đổi được cái vô thượng đạo thể này.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy, nhìn Đái Chấn, chậm rãi nói:
- Thân thể cũng mạnh đấy, đáng tiếc... Đầu khớp xương không quá cứng!
- Tiếp tục!
Bạch Nhạc bước ra một bước, sát khí cũng tăng vọt, Thông Thiên Đạo Thể bị Bạch Nhạc toàn lực thôi động lên.
So với Đái Chấn, thứ Bạch Nhạc muốn cũng không phải là đơn giản thủ thắng!
Thân thể đối phương cường hãn, thật sự có chút nằm ngoài dự liệu của Bạch Nhạc.
Nắm tay bị đánh cho da bong thịt tróc, cũng làm cho Bạch Nhạc ý thức được mình chưa đủ, mặc dù đạo cốt cường hãn, nhưng so sánh ra, huyết nhục không đủ cứng cỏi.
Quan trọng nhất là... Bạch Nhạc từ trên người đối phương ý thức được, cho dù tu thành Thông Thiên Đạo Thể, thì thân thể mình vẫn còn có chỗ để đề thăng.
Giống như thông qua khoái kiếm trong tay Đinh Hạo phát hiện ngu kiếm chưa đủ, lúc này Bạch Nhạc cũng hy vọng, thông qua đối phương, tìm được phương thức tu hành rèn luyện thân thể, có thể làm cho Thông Thiên Đạo Thể của mình càng hoàn mỹ hơn.
Mặc dù Bạch Nhạc kiêu ngạo, nhưng cũng biết khiêm tốn.
Hắn giống như là một vùng biển rộng, nguyện ý hấp thu tất cả tri thức hữu dụng đối với mình.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng oanh kích liên tiếp, hai người quấn vào cùng một chỗ, tung ra từng cú đấm mạnh mẽ!
Đã lâu rồi Bạch Nhạc chưa từng vui vẻ giao thủ cùng người như vậy.
Loại phương thức chiến đấu thô bạo nhất, đơn giản nhất này, lộ ra một loại dã tính.
Bạch Nhạc càng đánh càng vui, nhưng Đái Chấn thì càng đánh càng kinh hãi!
Mặc dù thực lực của hắn cũng không tính là đỉnh phong, thế nhưng một thân khổ luyện công phu, có thể tự xưng là thiên hạ vô song!
Phải biết rằng, phương thức luyện thể này là bí truyền mà tổ tiên hắn lấy được, nghe nói là phương pháp tu hành thần linh truyền xuống, cho tới nay hắn cũng chưa từng gặp qua bất luận kẻ nào, có cường độ thân thể có thể so sánh với hắn.
Lúc trước vị quận trưởng kia cũng nhìn trúng điểm này của hắn, mới giúp hắn tẩy đi tội danh, đưa hắn vào Thiên Tinh Tháp.
Nhưng hôm nay, một điểm đáng để hắn kiêu ngạo nhất, lại bị Bạch Nhạc đập vỡ, chuyện này làm sao có thể bảo hắn chịu được?
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải là vấn đề có thể tiếp thu hay không, cứ giao phong như vậy một hồi, trên người hắn có ít nhất mười mấy đầu khớp xương bị Bạch Nhạc mạnh mẽ cắt đứt.
- Dừng tay!
Liên tiếp chịu thiệt làm cho trong lòng Đái Chấn sinh ra một loại sợ hãi, vội vã mở miệng hô ngừng.
- Thế nào, còn có thủ đoạn uy hiếp gì, nói nghe một chút đi.
Trong mắt Bạch Nhạc tràn đầy vẻ châm chọc cười lạnh nói.
Đái Chấn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Là ta coi khinh ngươi, thế nhưng trong lòng ngươi phải rõ ràng, chuyện lớn như vậy, không phải một cá nhân ta có thể gánh vác, ngươi đánh thắng ta cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mặc dù khẩu khí vẫn còn có chút cường ngạnh, nhưng trong lòng đã kinh sợ.
- Ta cũng tò mò, rốt cuộc là ai gan to như vậy!
Bạch Nhạc nhún vai, giọng nói chợt chuyển lạnh:
- Nhưng chuyện này không thể trở thành lý do ta không giết ngươi.
Câu nói này vừa ra, Bạch Nhạc cũng lộ ra sát khí.
Cảm giác lạnh lẽo không hiểu hiện lên, Đái Chấn có thể cảm giác được, đối phương không phải đe doạ, mà là thật sự dự định có giết hắn.
- Bạch Nhạc, ta thừa nhận ngươi lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng, nhưng ngươi cũng không nên quá kiêu ngạo! Sau lưng ta có Linh công tử, thậm chí còn có quận trưởng đại nhân!
Đái Chấn có chút tê dại da đầu, trầm giọng uy hiếp nói.
- Ý ngươi nói, ngươi đánh cướp tu hành giả trong Thiên Tinh Tháp, là do quận trưởng giật dây?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ lạnh lẽo, cười lạnh nói:
- Chỉ dựa vào việc ngươi nói xấu quận trưởng, ngươi nói xem, ta cầm đầu ngươi đưa đến quận phủ, sẽ bị trách phạt hay là được thưởng?
Bạch Nhạc cũng không dám khẳng định lời nói của đối phương, rốt cuộc là thật, hay là đang nói hưu nói vượn.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, cho dù loại chuyện như vậy là thật, cũng chỉ có thể làm không thể nói, một khi bày ra trên mặt bàn, sẽ không có ai thừa nhận.
Đái Chấn ở trước mặt người khác là hung ác, nhưng đối với quận trưởng mà nói hắn là cái gì?
Cùng lắm cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, so với giết con chó cũng không khác nhau gì cả.
Huống chi, Bạch Nhạc cũng không cho rằng chuyện này thật sự có quan hệ cũng vị quận trưởng kia.
Chuyện không liên quan này, thật sự là đẳng cấp quá thấp.
- Ngươi muốn thế nào?
Đái Chấn nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
Nói chuyện một hồi như thế, hắn cũng hiểu ra, nếu Bạch Nhạc thật sự muốn giết người, đã sớm trực tiếp động thủ, căn bản không cần nói nhảm nhiều như vậy.
Nói chuyện với hắn liền có nghĩa là, Bạch Nhạc có điều kiện muốn nói!
Bất kể là vì kiêng kỵ hay là vì quyền lợi, chỉ cần bằng lòng đàm luận, dĩ nhiên chính là chuyện tốt.
- Ngươi nói chuyện này, ngươi không làm chủ được, vậy chúng ta sẽ nói tới chuyện ngươi có thể làm chủ được.
Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, nhàn nhạt nói:
- Ta muốn công pháp luyện thể của ngươi.
- Điều đó không có khả năng!
Lời Bạch Nhạc vừa ra khỏi miệng, Đái Chấn đã vội vàng cự tuyệt.