Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1782 - Chương 1782: Ép Hỏi Cùng Kéo Dài (2)

Chương 1782: Ép Hỏi Cùng Kéo Dài (2) Chương 1782: Ép Hỏi Cùng Kéo Dài (2)

- Coong!

Trong nháy mắt, Nghịch Ma Kiếm chợt ra khỏi vỏ, Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn Đái Chấn nói:

- Hình như Đái gia ngươi tính sai rồi, ta không có thương lượng với ngươi! Hiểu không?

“...”

Đái Chấn suýt bị một câu nói này làm nghẹn chết.

Đây chẳng phải câu nói thường ngày hắn hay nói nhất sao?

Đối với những tân nhân mới bước vào tầng thứ năm mà nói, cũng chỉ có hai loại lựa chọn, hoặc là đàng hoàng giao ra Tinh Tinh, hoặc là... Đánh cho tàn phế!

Nhưng hôm nay Bạch Nhạc sẽ không cho hắn lựa chọn như vậy, sát khí lăng lệ kia, khiến hắn biết rõ, chỉ cần hắn dám mở miệng cự tuyệt, chắc chắn khó thoát khỏi cái chết!

- Công pháp luyện thể của ngươi mạnh hơn ta, cần gì phải lấy của ta?

Đái Chấn cảm nhận được áp lực Bạch Nhạc mang đến, đắng chát mở miệng hỏi.

- Đó là chuyện của ta.

Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn Đái Chấn, tiếp tục nói:

- Trừ công pháp ra, còn có tất cả Tinh Tinh trên người ngươi... Ta đếm tới ba!

- Ba!

Bạch Nhạc căn bản không chờ Đái Chấn kịp phản ứng, đã trực tiếp mở miệng đếm đến ba!

Cùng lúc đó, Nghịch Ma Kiếm trong tay Bạch Nhạc cũng chợt đâm ra, trong nháy mắt, kiếm phong xuyên vào cơ thể, đâm thủng thân thể Đái Chấn, mặc dù không phải nơi yếu hại, nhưng đau nhức này vẫn khiến Đái Chấn kêu thảm lên.

Mặc dù thân thể Đái Chấn cường hãn, nhưng dưới tình huống hoàn toàn không có phòng bị này, muốn nói có thể ngăn cản Nghịch Ma Kiếm, vậy thì quá khoa trương rồi.

Một kiếm này, Bạch Nhạc đâm rất dứt khoát, hắn muốn dùng phương thức này cảnh cáo Đái Chấn, không nên ôm bất cứ may mắn gì, chỉ cần nguyện ý, lúc nào cũng có thể giết chết hắn.

- Ta đồng ý, ta đồng ý!

Đái Chấn không chần chờ chút nào, trong nháy mắt kiếm phong vào cơ thể, nhất thời nhận sai.

Bất kể thường ngày hung hãn cỡ nào, thì ở trước mặt sống chết, loại sợ hãi tử vong kia vẫn đè ép tất cả.

So với cái mạng nhỏ, bất kể là công pháp truyền thừa, hay là Tinh Tinh đều không tính là gì.

...

- Công tử, Đái Chấn xảy ra sự cố!

Gần như cùng lúc đó, có người nhìn thấy tình huống giữa Đái Chấn và Bạch Nhạc bên này, nhanh chóng truyền tin tức trở về.

- Chuyện gì?

Thanh niên vốn đang khoanh chân ngồi ở phía trên tinh thần tu hành nghe vậy chợt mở mắt, trầm giọng hỏi.

- Đái Chấn bị đánh bại, người xuất thủ là tân nhân vừa mới xông vào tầng này, không dám tới quá gần, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là Bạch Nhạc kia.

- Bạch Nhạc...

Thanh niên kia chậm rãi lặp lại cái tên này một lần, cười lạnh nói:

- Hóa ra là hắn! Ta còn không có đi tìm hắn để gây sự, hắn lại tìm tới cửa trước... Dẫn người quấn hắn mệt cho ta, không có quy củ như vậy, chúng ta nên dạy hắn quy củ một chút.

- Vâng!

Người kia nghe vậy, tinh thần nhất thời run lên, vội vàng khom người đáp.

... ..

Tinh Tinh rất dễ lục soát, Đái Chấn cũng không dám chơi trò gian trá gì, trên người có không đến một ngàn Tinh Tinh, đều lấy ra hết.

Thế nhưng chuyện này cũng nói rõ, trong chuyện này Đái Chấn không phải chủ mưu, bằng không, tuyệt đối không chỉ có chút Tinh Tinh như thế.

Về phần công pháp, có thể sẽ không dễ dàng như vậy.

Loại công pháp truyền thừa này, Đái Chấn không có khả năng mang theo người, chỉ có thể dựa vào miệng hắn thuật lại.

Đái Chấn cũng không phải người thành thật gì, sau khi bị ép buộc mới chậm rãi nói ra, nhưng rất nhiều chỗ cố ý nói không rõ ràng, dùng cái này tới kéo dài thời gian.

Đối với chuyện này, Bạch Nhạc từ chối cho ý kiến.

Không cần Đái Chấn nói, trong lòng Bạch Nhạc cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy.

Mặc dù Đái Chấn nhìn như nhận sai, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn chưa dứt tâm, một mực cố ý kéo dài.

Chỉ là, Bạch Nhạc cũng không quan tâm.

Trên thực tế, trước đó có người rình, Bạch Nhạc đã phát hiện, chỉ là không để lộ, làm như không có nhìn thấy.

Đái Chấn đang chờ người đến cứu hắn, Bạch Nhạc cũng đang chờ, nhìn xem ai đứng sau một chút.

Đánh bại một Đái Chấn còn thiếu rất nhiều, muốn thật sự đứng vững gót chân ở tầng thứ năm, thậm chí là đánh vỡ bố cục tầng thứ năm, hắn còn cần một trận đại thắng, có thể khiến đối phương hoàn toàn thương nặng.

Hơn nữa, Bạch Nhạc luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.

Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện bây giờ vị Giang tiên sinh, Giang Nhược Hư kia đang ở ngay ngoài Thiên Tinh Tháp, sợ là cũng không cho phép chuyện này xảy ra.

Cho dù vị quận trưởng kia không để ý đến, âm thâm chấp nhận chuyện như vậy, thì sợ rằng Giang Nhược Hư cũng sẽ không nhượng bộ.

Mặc dù chỉ tiếp xúc một lần với Giang Nhược Hư, nhưng trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, năng lực của vị Giang tiên sinh kia kinh khủng hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

Thời điểm Đái Chấn nói ra công pháp được bảy tám phần, rốt cục phía xa cũng hiện lên mấy đạo lưu quang, bay thẳng đến bên này.

Trong mắt Đái Chấn hiện lên vẻ vui mừng, cũng thành thật ngậm miệng lại.

Khóe miệng Bạch Nhạc hơi cong lên, cũng không để ý người khác, Nghịch Ma Kiếm trong tay chợt giơ lên, thậm chí Đái Chấn không phản ứng kịp, một kiếm đã đâm vào bắp đùi Đái Chấn lần nữa.

- A!

Trong nháy mắt, Đái Chấn phát ra một tiếng hét thảm.

Chỉ là bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, rõ ràng viện binh đã tới, vì sao Bạch Nhạc vẫn dám không kiêng nể gì như thế.

Bình Luận (0)
Comment