Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1783 - Chương 1783: Quận Trưởng Con Trai Độc Nhất

Chương 1783: Quận Trưởng Con Trai Độc Nhất Chương 1783: Quận Trưởng Con Trai Độc Nhất

- Bạch Nhạc, ngươi dám! ! !

Tận mắt thấy hành động của Bạch Nhạc, những người vừa mới chạy tới nhất thời kinh sợ, người cầm đầu càng phẫn nộ lớn tiếng chửi bới.

Người mặc một bộ trường sam màu vàng, dáng vẻ như nho sinh, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, trên mặt để râu nhỏ bé, bên hông buộc trường kiếm, cả người lộ ra một tia lãnh ý.

Bạch Nhạc chậm rãi rút kiếm từ trên đùi Đái Chấn đi ra, thậm chí không có lau khô vết máu phía trên, đã chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía đối phương, thong thả mở miệng nói.

- Ngay cả thân phận của ta cũng tra rõ, xem ra các ngươi cũng bỏ không ít công sức!

- Thằng nhãi ranh, lại dám càn rỡ như thế!

Người có dáng dấp nho sinh dẫn đầu kia tức giận, lớn tiếng quát mắng.

- Ngươi là thá gì cũng dám nói với ta như thế?

Chân mày Bạch Nhạc chợt vểnh lên, cười lạnh nói.

Đối chọi gay gắt!

Cho dù đối mặt nhiều cao thủ như vậy, Bạch Nhạc cũng vẫn không hề sợ hãi, thậm chí càng tỏ ra khinh miệt.

- Thằng nhãi ranh, có dám đánh với ta một trận?

Bị Bạch Nhạc đùa cợt như vậy, người kia nhất thời giận tím mặt, hung hãn cầm kiếm trong tay lên, chỉ về phía xa Bạch Nhạc quát hỏi.

Bạch Nhạc hơi nheo mắt lại, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Thế nào, các ngươi có dũng khí đơn đả độc đấu với ta không?

- Thằng nhãi ranh càn rỡ, ta muốn nhìn một chút, ngươi có mấy phần bản lĩnh!

Trong lúc nói chuyện, người có dáng vẻ nho sinh kia, đã bước ra một bước, nâng kiếm giết về phía Bạch Nhạc.

- Cổ huynh cẩn thận, thân thể người này cực kỳ mạnh mẽ, không nên để hắn đến gần người!

Nói chuyện một hồi như vậy, rốt cuộc Đái Chấn cũng tìm được cơ hội, cách ra một khoảng cách, mắt thấy đối phương muốn giao thủ cùng Bạch Nhạc, liền vội vàng nhắc nhở.

Khóe miệng Bạch Nhạc nổi lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng không có nửa điểm ý tứ nhìn đối phương, ngược lại vẫn ung dung xoay người, nhìn về phía Đái Chấn nói.

- Đái gia, ngươi hiểu lầm rồi... Ngoài thân thể ra, ta còn có kiếm!

Vừa nói xong, nho sinh kia đã đánh tới trước người Bạch Nhạc chừng ba thước.

Khoảng cách ba thước này lại giống như một rãnh trời, khiến người ta tuyệt vọng.

Gần như cùng lúc đó, Bạch Nhạc chậm rãi xoay người lại, thậm chí ngay cả động tác ra tay cũng thấy không rõ, thì một kiếm này đã trực tiếp chém ra.

Khoái kiếm!

Ngu kiếm và khoái kiếm vừa mới cảm ngộ ra không bao lâu, đồng thời thi triển ra, loại tốc độ xuất kiếm kia thực sự quá nhanh.

Đái Chấn không nhắc nhở còn tốt, bị Đái Chấn nhắc nhở như vậy, nho sinh kia liền vô ý thức để phòng Bạch Nhạc tới gần, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Bạch Nhạc lại có kiếm pháp nhanh như vậy!

Chờ đến khi hắn phản ứng lại đã không kịp nữa.

Một kiếm này đã sớm đâm thủng ngực mà qua.

- Cút!

Bạch Nhạc phát ra một tiếng hét giận dữ, trong nháy mắt kiếm phong đâm vào ngực đối phương, hắn cũng đạp một cước lên lồng ngực đối phương, trực tiếp đạp bay tên nho sinh kia ra ngoài.

Có thể nói một chuỗi động tác này vô cùng nhanh gọn, thậm chí người khác còn chưa kịp phản ứng thì tất cả đã kết thúc.

- Bất Nhị Thần Kiếm!

Đột nhiên trong hư không có một bàn tay, bất ngờ nâng lên tiếp được nho sinh kia.

Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy, ánh mắt thuận thế rơi qua, thì biết chính chủ đã tới.

Một thân áo bào tím, bên hông đeo bội ngọc, hiện ra quý giá chi khí.

- Công tử!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đồng thời hành lễ với thanh niên áo tím kia.

- Ngươi và Đinh lão có quan hệ như thế nào?

Thanh niên kia nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.

- Không có quan hệ gì.

Bạch Nhạc nhìn đối phương, nhàn nhạt đáp:

- Chỉ là may mắn được Đinh lão chỉ điểm một kiếm mà thôi.

Bạch Nhạc nói hời hợt, nhưng hiển nhiên thanh niên kia lại không dễ dàng bị lừa như vậy, hắn hơi nheo mắt lại, nhìn Bạch Nhạc một hồi, lúc này mới nhẹ giọng nói:

- Nếu đã có vài phần quan hệ với Đinh lão, vậy thì thôi đi, dựa theo quy củ, ngươi thắng Đái Chấn, liền thay thế tinh thần của hắn! Tinh Tinh cũng dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất đến nộp, mỗi ngày một viên Tinh Tinh!

- Công tử!

Nghe thấy thanh niên kia nói vậy, Đái Chấn gấp giọng hô.

Chỉ là không đợi hắn kháng nghị, Bạch Nhạc đã cười lạnh trước.

- Nếu như ta nói không thì sao?

Đột nhiên trong mắt thanh niên kia lộ ra sát cơ, lạnh lùng nói:

- Vậy chính là không biết điều, đừng tưởng rằng có chút sâu xa cùng Đinh lão là có thể không kiêng nể gì, Đông Nam quận không phải là nơi ngươi có thể làm càn.

- Ồ, khẩu khí của các hạ thật là lớn, ngươi là người nào?

Bạch Nhạc nheo mắt lại, không mặn không nhạt hỏi ngược lại.

- Cũng không ngại cho ngươi biết, công tử nhà ta chính là con trai độc nhất của quận trưởng, Kỷ Linh, Linh công tử! Còn không mau hành lễ? !

Không đợi thanh niên kia hồi đáp, bên người đã có người đứng ra, trầm giọng nói.

Con trai độc nhất của quận trưởng!

Cái thân phận này cũng thật sự khiến Bạch Nhạc có chút không ngờ.

Trước đó Đái Chấn đã từng kéo quận trưởng vào, khi đó, Bạch Nhạc còn không quá để ý, nhưng hôm nay nghe thấy thân phận của Kỷ Linh, trong lòng liền mơ hồ hiểu ra.

Không trách được những người này không kiêng nể gì như thế, dựa lưng vào vị con trai độc nhất của quận trưởng, thật sự có tư cách kiêu ngạo.

Bình Luận (0)
Comment