Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1788 - Chương 1787: Đái Chấn Không May

Chương 1787: Đái Chấn Không May Chương 1787: Đái Chấn Không May

- Ăn miếng trả miếng thôi, các ngươi ngăn ở nơi đây nhiều năm như vậy, không biết vơ vét tài sản bao nhiêu người, bây giờ chỉ bắt các ngươi thoáng nôn ra một chút, xem như là quá phận sao?

Bạch Nhạc hơi nhíu mày, nhàn nhạt đáp:

- Linh công tử, ngươi nghĩ sao?

- ... Cho hắn!

Trong mắt Kỷ Linh nhảy lên, lúc này xoay người rời đi.

Bây giờ hắn một chữ cũng không muốn nhiều lời với Bạch Nhạc, gặp gỡ loại vô liêm sỉ này, hắn cũng chỉ có thể nhận không may.

Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, trước tiên phải vượt qua cửa ải trước mắt đã, rồi lại nghĩ kế sách lấy lại danh dự.

Một người trong nhóm thở phì phì ném ra một cái không gian giới chỉ, lúc này dẫn người khác theo Kỷ Linh rời đi.

Nhưng mà, Bạch Nhạc nhìn bóng lưng đám người Kỷ Linh, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười rực rỡ.

Nếu như nói, ngay từ đầu hắn vẫn chỉ hoài nghi, như vậy đến một bước này, hắn đã có thể khẳng định, đám người Kỷ Linh, hoặc có lẽ là Thiên Tinh Tháp tầng thứ năm nhất định có chuyện.

- Người khác đều có thể đi, nhưng Đái Chấn nhất định phải ở lại.

Ngay tại thời điểm đám người Kỷ Linh gần biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Nhạc, giọng nói của Bạch Nhạc lại vang lên lần nữa.

- Bạch Nhạc! Ngươi đừng được voi đòi tiên, ta nhường ngươi nhưng không phải thật sợ ngươi!

Kỷ Linh chợt quay đầu lại, lạnh lùng quát lên.

Kỷ Linh cảm giác tính nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, nếu như Bạch Nhạc vẫn cắn chặt không thả, cho dù hắn đánh cược tất cả, cũng muốn không chết không thôi với Bạch Nhạc!

- Linh công tử hiểu lầm rồi.

Bạch Nhạc nhún vai, không quan tâm nói:

- Ta nhớ, trước đó Linh công tử đã nói qua, ta đánh bại Đái Chấn, tinh thần của hắn liền quy về ta, nếu không có hắn dẫn đường... Ta không tìm được tinh thần của hắn, nói không chừng đến lúc đó lại đoạt của người khác, vậy sẽ không tốt lắm?

Lời nói của Bạch Nhạc rất ngả ngớn, cũng không cố kỵ chút nào, lộ ra một tia uy hiếp.

- Cho hắn!

Mí mắt Kỷ Linh giật một cái, liếc mắt nhìn Đái Chấn, lúc này mới xoay người rời đi.

Đái Chấn vốn tràn đầy chờ mong nhìn Kỷ Linh, bây giờ nghe Kỷ Linh nói vậy, suýt chút nữa khóc lên thành tiếng.

Ban đầu hắn hùng hổ muốn đi dằn mặt Bạch Nhạc, nhưng ai có thể nghĩ tới, gây một vòng, người bị dằn mặt dĩ nhiên là hắn, bây giờ còn phải tiến tới cho người ta đánh tiếp.

Thẳng đến khi người khác rời đi, Đái Chấn mới không thể không lộ vẻ mặt cầu xin bay đến bên người Bạch Nhạc.

- Bạch công tử.

Đái Chấn cười khổ ôm quyền, bất đắc dĩ mở miệng nói.

- Đừng trưng vẻ mặt đau khổ đó ra, trước lạ sau quen có đúng hay không? Thật ra con người của ta rất dễ nói chuyện.

Trên mặt Bạch Nhạc lộ ra một nụ cười rực rỡ, hài lòng nói.

... ... ......

- Tiên sinh, Kỷ Linh bại rồi.

Bạch y vệ bước vào thư phòng, nhẹ giọng nói.

Giang Nhược Hư cầm cuốn sách trong tay, nhưng không có ý tứ để xuống, hiển nhiên tin tức này đã nằm ở trong dự liệu, thản nhiên nói:

- Bại là tất nhiên, tiểu tử kia học được khoái kiếm từ Đinh lão, thực lực đã không cùng đẳng cấp với đám người Kỷ Linh! Thế nhưng, trong tay Kỷ Linh cũng không ít lá bài tẩy, nhanh như vậy đã buông tha sao?

- Kỷ Linh vận dụng đao mang bên trong Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, cùng với hộ thân ngọc bội.

- Xem ra hắn không giết người.

Giang Nhược Hư để sách xuống, hơi có chút bất ngờ:

- Không, ngay cả sát cơ cũng không có! Bằng không, đám thủ hạ kia của Kỷ Linh đã không đỡ được một kiếm của hắn... thú vị, tiểu gia hỏa này đã nhận ra được cái gì rồi sao?

- Còn không rõ ràng lắm!

Bạch y vệ lắc đầu, hồi đáp:

- Thế nhưng, lúc Bạch Nhạc giao thủ với đám người Kỷ Linh, lại bộc lộ ra một ít gì đó, thân thể hắn cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí đủ để dùng quả đấm cắt đứt đầu khớp xương Đái Chấn.

- Ồ?

Giang Nhược Hư nghe thế, lúc này mới thật sự nổi lên hứng thú.

- Ta nhớ, tên Đái Chấn này cũng không đơn giản?

- Mặc dù thiên phú Đái Chấn bình thường, nhưng lại có thể chịu khổ cực, tu hành Thiên Ưng Đấu Thể, nghe đồn là truyền thừa từ Thiên Ưng thần linh, cực kỳ cường hãn, nếu xét về cường độ thân thể... Trong đồng cảnh giới, Đái Chấn có thể nói là vô song!

Hàn Tinh nhìn Giang Nhược Hư, nhẹ giọng nói.

Giang Nhược Hư khẽ vuốt cằm, hắn vốn có chút ấn tượng với Đái Chấn, nghe Hàn Tinh nói vậy liền nhất thời nhớ lại.

- Có thể đánh vỡ Thiên Ưng Đấu Thể... Xem ra, truyền thừa của hắn thật không đơn giản, có thể kiếm đạo chỉ là cố ý bại lộ cho chúng ta xem mà thôi.

Giang Nhược Hư nhếch miệng hiện ra một nụ cười, nhẹ giọng nói.

- Ý tiên sinh là?

- Chờ xem đi.

Giang Nhược Hư xua tay, nhẹ giọng nói:

- Kỷ Linh không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy đâu, không cần nhúng tay, để Kỷ Linh dò xét hắn là được.

... ... ... ..

- Bạch công tử, công pháp ta tu hành tên là Thiên Ưng Đấu Thể, nhưng không phải là bản hoàn chỉnh mà là tàn quyển, bây giờ đã lấy ra hết rồi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng không nói thêm được gì.

Đái Chấn đàng hoàng xóa đi thần hồn ấn ký của mình, tặng tinh thần lại cho Bạch Nhạc, hôm nay hắn đã không còn dáng vẻ hung ác trước đó nữa, ngay cả công pháp trước đó giấu giếm không chịu nói ra, cũng lấy ra hết, thậm chí còn nhắc nhở Bạch Nhạc.

Bình Luận (0)
Comment