Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1789 - Chương 1788: Đái Chấn Không May (2)

Chương 1788: Đái Chấn Không May (2) Chương 1788: Đái Chấn Không May (2)

- Tốt!

Bạch Nhạc gật đầu, trong lòng cũng biết rõ, tới mức này Đái Chấn không dám dối trá nữa.

Bạch Nhạc không có quấn quýt với chuyện này quá, tùy ý ngồi dưới đất, mở miệng nói:

- Đái gia, đến đây, chúng ta nói chuyện một chút.

- Bạch công tử cứ gọi ta là tiểu Đái là được.

Chỉ một câu xưng hô như vậy, suýt nữa dọa cho Đái Chấn nhảy dựng lên, không ngừng bận rộn xua tay nói.

- Đừng kích động, chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

Chứng kiến phản ứng của Đái Chấn, Bạch Nhạc không khỏi có chút bật cười.

Hắn hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới chậm rãi nói:

- Hôm nay ta nhìn thấy lúc các ngươi xuất thủ với ta, thủy chung không có nổi lên sát khí... Cộng với lời đồn trước đó, chỉ đánh tàn phế hoặc là phế bỏ tu vi, không giết người, lời này có đúng không?

Bạch Nhạc nheo mắt lại, chăm chú nhìn Đái Chấn hỏi.

Trên thực tế, bất kể hôm nay Bạch Nhạc xuất thủ với Đái Chấn, hay là về sau đám người Kỷ Linh chạy tới, Bạch Nhạc ra tay đều rất có chừng mực, không hạ sát thủ, nguyên nhân cũng là bởi vì đối phương không động sát khí với hắn.

Cho dù là thời điểm Kỷ Linh bị tức điên, kêu đánh kêu giết, thì Bạch Nhạc cũng có thể cảm giác được, trên người đối phương không có sát khí.

Con đường Bạch Nhạc đi tới nay, trải qua nhiều nguy cơ sinh tử, nên loại chuyện như vậy, tuyệt đối không gạt được hắn.

Nghe Bạch Nhạc nói vậy, nội tâm Đái Chấn chấn động mạnh, ánh mắt có chút lấp lóe:

- Dù sao nơi đây cũng là Thiên Tinh Tháp, xảy ra án mạng, không dễ giải thích, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không giết người.

- Sợ rằng lời này không thật?

Bạch Nhạc cười nhạt một chút, nhìn chằm chằm Đái Chấn nói:

- Có ai mà không phải từng bước từ phía dưới xông tới, cho dù là xung đột trong tầng thứ nhất, giết người cũng không phải ít! Quy củ trong Thiên Tinh Tháp là như vậy... Tại sao đến nơi đây quy củ lại thay đổi rồi?

- Đó là bởi vì người có thể xông đến nơi đây đều là thiên tài, phía sau ai cũng có cường giả, ăn chút thua thiệt thì cũng thôi, nhưng nếu tổn thương đến tính mệnh, gặp phải cao thủ phía sau đối phương, không dễ nói chuyện.

Đái Chấn giải thích lần nữa.

- Phế bỏ tu vi và giết chết... kết xuống thù hận cũng không khác biệt bao nhiêu?

Bạch Nhạc nhìn Đái Chấn, ung dung hỏi ngược lại.

- Chuyện này... chuyện này, tự nhiên là, là có khác biệt.

Ánh mắt Đái Chấn có chút lấp lóe hồi đáp.

- Không đơn giản như vậy chứ.

Ngón tay nhẹ nhàng khoát lên Nghịch Ma Kiếm bên trên, nhẹ nhàng gõ đánh, Bạch Nhạc thản nhiên nói:

- Đái gia, ngươi vốn không phải là người biết nói dối, sợ là lời này không dễ biên tiếp?

Trong lúc nói chuyện, trong mắt Bạch Nhạc lại lộ ra sát cơ, lạnh lùng uy hiếp:

- Đái gia, đừng quên, ta không có loại quy củ kia của các ngươi... Nếu như không cẩn thận, không khống chế được cảm xúc, làm ra sự tình kích động gì, vậy sẽ không tốt.

Kiếm phong phản xạ tinh quang lên mặt Đái Chấn, lộ ra một tia lãnh ý, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:

- Hôm nay nói chuyện ở chỗ này, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết! Ta cam đoan không có một chữ tiết lộ ra ngoài... Đái gia, ngươi cảm thấy thế nào?

- Bạch công tử, ngươi đừng làm ta sợ.

Đái Chấn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Nếu ngươi thật sự có tâm tư giết người, ta đã sớm chết! Linh công tử cũng không ngăn được ngươi giết người.

Mặc dù nhìn dáng vẻ dữ tợn, nhưng không có nghĩa là Đái Chấn không có đầu óc.

Tới mức này rồi, hắn vẫn nắm rất chặt cục diện.

Cho dù ngoài miệng Bạch Nhạc đe doạ như nào, thời điểm trận chiến kia bị vây công như nào, Bạch Nhạc ra tay vẫn đúng mực, chính là chứng cứ rõ ràng.

Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật, cũng không nghĩ đến, Đái Chấn lại biết nói ra những lời như vậy.

- Có mấy lời có thể nói, có cái không thể nói... Điểm này, chắc Bạch công tử cũng hiểu rõ.

Đái Chấn đứng dậy cúi đầu với Bạch Nhạc, không nói thêm gì nữa, sau đó xoay người biến mất ở trong hư không.

Bạch Nhạc chậm rãi thu hồi Nghịch Ma Kiếm, hơi nheo mắt lại.

Đều rất là không đơn giản!

Có thể tu hành tới mức này, không phải ai cũng dễ sống chung, thắng bại nhất thời cũng không đủ chứng minh cái gì.

Sợ là chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế.

Bạch Nhạc hít sâu một hơi, đuổi những ý niệm này ra khỏi đầu, lần nữa đặt toàn bộ tâm thần ở trên Thiên Ưng Đấu Thể.

Có thể vì đây chỉ là tàn quyển, nên Đái Chấn cũng không động tay động chân gì.

Bạch Nhạc yên lặng đọc thuộc lòng công pháp hai lần, liền có thể khẳng định, Đái Chấn không làm trò gì bên trong.

Về phần nói, vì sao Đái Chấn dứt khoát như vậy, bây giờ Bạch Nhạc cũng đã triệt để hiểu rõ.

Đạo lý vô cùng đơn giản, mặc dù Thiên Ưng Đấu Thể cường đại, thế nhưng bên trong lại thiếu khuyết tâm quyết quan trọng, thứ Đái Chấn biết rõ chỉ là phương thức luyện thể.

Bản thân Thiên Ưng Đấu Thể là một loại công pháp khổ luyện, bắt đầu tìm hiểu cũng không quá khó khăn, thế nhưng, muốn chân chính tu thành, lại nhất định phải chịu khổ cực.

Giống như ngu kiếm, dạy cực kỳ đơn giản, đơn giản là hàng ngày luyện kiếm mà thôi.

Thế nhưng muốn chân chính tu thành ngu kiếm, không có nhiều năm khổ công, là không có khả năng đạt thành.

Bình Luận (0)
Comment