Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1803 - Chương 1802: Giết Người Diệt Khẩu

Chương 1802: Giết người diệt khẩu Chương 1802: Giết người diệt khẩu

Giết chóc quả quyết, nói ra có vẻ đơn giản, chỉ là một câu nhẹ nhàng bâng quơ mà thôi.

Nhưng trên thực tế, làm gì có chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Trong lòng thở dài một tiếng, Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói:

- Đái gia, ta chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, giờ biết được manh mối về Bạch Nhạc cho nên mới bí quá hoá liều! Muốn nói ta có chuẩn bị gì chu đáo, ngài tin không?

- Ta có thể phát thề, hết thảy những gì ta nói đều là thật! Nên làm sao để bảo chứng an toàn cho ta, Đái gia ngươi nói một câu đi, vô luận kết quả thế nào, ta tin ngươi lần này.

Nhìn vào Đái Chấn, Bạch Nhạc chân thành nói.

Ánh mắt lấp lánh, Đái Chấn trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới chậm rãi mở miệng nói:

- Ta cũng có thể khởi thề, chỉ cần tin tức ngươi nói là thật, sau khi lĩnh đến tiền thưởng, ta nhất định sẽ đúng hẹn phân ngươi phân nửa! Vẫn là ở chỗ này ... Chúng ta gặp lại.

Khởi thề!

Nghe được hai tiếng này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi khẽ thở dài.

Loại thề thốt hoàn toàn không có sức ước thúc này, nơi nào là cách làm có thành ý, huống hồ, còn phải muốn hắn trở lại đây, nghiễm nhiên chứng tỏ đứa này có ý muốn giết người diệt khẩu!

Giờ còn chưa động thủ, sợ rằng vấn đề duy nhất nằm ở, hắn không dám khẳng định tin tức của chính mình nhất định là thật, hoặc là chính mình sẽ lừa gạt hắn.

Thật muốn có thành ý liền nên trước an bài cho mình một xuất thân, để mình tiến vào trong tầm nhìn những người khác, lấy đó để đảm bảo an toàn.

Như thế, kết quả xấu nhất chẳng qua là dùng tin tức đổi lấy một xuất thân, chí ít sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Đái Chấn nhìn có vẻ đầu óc đơn giản, nhưng trên thực tế, sau khi thực sự có tiếp xúc với hắn liền sẽ phát hiện, tâm tư hắn cực thâm trầm, tuyệt đối không phải không nghĩ đến chủ ý khác.

Nghĩ đến đây, tâm tình Bạch Nhạc dần trầm xuống.

- Đái gia... Nơi đây chính là nơi chôn xương vô cùng tốt!

Ngẩng đầu, nhìn vào Đái Chấn, Bạch Nhạc thong thả mở miệng nói.

- Ngươi hoài nghi ta?

Cười lạnh một tiếng, Đái Chấn lành lạnh mở miệng nói:

- Đái Chấn ta nói chuyện trước nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi không tin tưởng, vậy thì cần gì tới tìm ta?

Khẽ lắc đầu, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười lạnh lùng.

- Xem ra Đái gia đã hiểu lầm, ý ta là... Nơi đây có thể là nơi chôn xương của ngươi!

Lúc nói lời này, Bạch Nhạc đã khôi phục thanh âm vốn có của mình!

Gần gần chỉ chớp mắt, Đái Chấn lập tức nhận ra giọng của Bạch Nhạc, tròng mắt tức thì khoái tốc co rút lại, tưởng muốn xoay người trốn ra bên ngoài.

Nhưng mà, nếu Bạch Nhạc đã quyết ý động thủ, há lại sẽ cho hắn cơ hội thoát thân!

Chỉ tích tắc, Bạch Nhạc điểm ra một chỉ!

- Đại Mộng... Thiên Thu!

Bạch Nhạc và Đái Chấn từng có tiếp xúc, tự nhiên biết rõ, Thiên Ưng Đấu Thể không bao gồm thần hồn, lực lượng thần hồn của Đái Chấn thật ra rất yếu!

Với tình cảnh này, phương thức đơn giản nhất để đối phó Đái Chấn chính là Đại Mộng Thiên Thu!

Bằng vào khoảng cách hiện tại, Đái Chấn căn bản không có cơ hội tránh né, nháy mắt liền đã sa vào trong huyễn cảnh.

Khoảnh khắc sau, thần hồn Đái Chấn hoàn toàn bị mạt trừ, chỉ còn lại mỗi bộ thi thể trống rỗng ngã rạp trên đất.

Chậm rãi thu tay về, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:

- Ta đã cho ngươi cơ hội... Nếu trong lòng ngươi không xuất hiện sát niệm, có lẽ ta sẽ lưu cho ngươi một mạng!

Lời này kỳ thực không phải hư ngôn, nếu Đái Chấn thật không khởi sát cơ, Bạch Nhạc chỉ cần tạm thời chế trụ hắn, tìm một cơ hội thích hợp nào đó, lấy thân phận Đái Chấn lần nữa có được một tòa tiểu lâu trong Thiên Tinh Tháp, phong bế tu vi giam lỏng Đái Chấn lại là được, chưa hẳn tất phải muốn tổn thương tính mạng của hắn.

Nhưng giờ đây, sự ngoan lạt Đái Chấn đã táng tống tính mạng chính hắn.

Cúi người, Bạch Nhạc gỡ xuống không gian giới chỉ từ trên thi thể Đái Chấn, lột bỏ áo khoác ngoài, đầu ngón tay gảy nhẹ, trực tiếp thu thi thể Đái Chấn vào trong không gian giới chỉ, lập tức liền không để lại bất kỳ dấu vết nào nữa.

- Thiên Cơ!

Trong miệng chậm rãi thổ ra hai tiếng, chỉ chớp mắt, Bạch Nhạc lần nữa huyễn hóa ra bộ dạng Đái Chấn, giống y như đúc!

Đẩy cửa ra, thoáng chốc, Bạch Nhạc lần nữa vượt qua ngõ hẻm, tan biến vào trong biển người.

Không ai chú ý tới lúc đi ra thiếu mất một người, hệt như không ai sẽ để ý tới trên mặt đất thiếu mất một hạt bụi.

Hóa thân thành Đái Chấn, song Bạch Nhạc vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.

Hắn còn cần trở lại phủ quận thủ, lần nữa tan vào vòng tròn kia, xác nhận thương thế Kỷ Linh một phen, sau đó, lấy thân phận Đái Chấn về lại Thiên Tinh Tháp!

Đương nhiên, nếu có cơ hội, Bạch Nhạc cũng muốn có được khoản tiền thưởng kia!

Một vạn tinh tinh!

Được đến khoản tiền kia mới có thể giúp cho Đái Chấn khôi phục cuộc sống sung túc, đồng thời làm bước đệm cho Đái Chấn đề thăng thực lực, xông lên từng thứ sáu Thiên Tinh Tháp.

Không phải vị quận thủ đại nhân kia muốn tin tức về hắn ư?

Được rồi, vậy ta liền đích thân nói cho ngươi biết, sau đó sẽ từ trong tay ngươi nhận lấy tiền thưởng.

Khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói:

- Quận thủ đại nhân ... Giờ ta chủ động tới tự chui đầu vào lưới, ngươi ngàn vạn đừng khiến ta thất vọng đấy!

Bình Luận (0)
Comment