Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1804 - Chương 1803: Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 1803: Tự chui đầu vào lưới Chương 1803: Tự chui đầu vào lưới

- Món nợ này chúng ta từ từ tính... Rồi sẽ có ngày lộ ra chân tướng thôi.

Ngẩng đầu lên, rời khỏi phiến ngõ hẻm, Bạch Nhạc bước thanh đi về hướng phủ quận thủ.

Trọn cả Vân Thành đều đang tứ xứ tìm kiếm tung tích Bạch Nhạc, nhưng ai mà ngờ, giờ đây Bạch Nhạc lại cứ vậy ngênh ngang trực tiếp bước vào cửa lớn phủ quận thủ.

Hiện tại, phủ quận thủ chính đang náo nhiệt dị thường.

Rất nhiều người đứng xếp hàng tuyên xưng nói biết được manh mối liên quan tới Bạch Nhạc, phàm là ai có được chút tin tức thất thực liền chạy tới kiếm vận khí, những người này đa số đều là tu hành giả tu vi không cao, ôm theo tâm lý tìm vận may mà tới.

Nhiều người như vậy, vị quận thủ đại nhân kia tự nhiên không gặp hết được, tất thảy đều giao cho thủ hạ xử lý, chỉ có trải qua tầng tầng sàng tuyển, cảm giác có khả năng mới sẽ báo đi lên.

Ngoài ra, vị quận thủ đại nhân này còn hạ lệnh điều động toàn bộ danh y có ở Đông Nam quận, dùng trọng kim thu mua lượng lớn các loại linh dược có hiệu quả đối với khôi phục thần hồn.

Chỉ bằng trường diện như thế liền có thể đoán ra được, vị quận thủ đại nhân này sủng ái đứa con trai độc nhất của mình tới mức nào.

Đương nhiên, Bạch Nhạc đội lấy thân phận Đái Chấn tới đây, đãi ngộ tự nhiên rộng thoáng hơn nhiều.

Rốt cuộc, trước kia Đái Chấn chính là người cùng theo bên cạnh Kỷ Linh, đây là vị trí mà rất nhiều người đều nhìn chằm chằm, hơn nữa, chỉ riêng luận thực lực, có thể bước đến tầng thứ năm Thiên Tinh Tháp, Đái Chấn đã là tồn tại mà tu hành giả bình thường hoàn toàn không thể so sánh.

- Đái Chấn, sao ngươi lại tới?

Trong lúc nói chuyện, lập tức liền có người hầu trong phủ bước ra cản lại Bạch Nhạc, cất tiếng hỏi.

- Nghe nói Linh công tử gặp chuyện, trong lòng ta cảm thấy rất hổ thẹn, một mực tìm kiếm tung tích Bạch Nhạc kia, đáng tiếc, mãi mà không có tiến triển nào! Giờ mới đặc ý đến vấn an Linh công tử.

Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc hổ thẹn nói.

- Ai!

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, kẻ hầu kia không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Chuyện của ngươi ta có nghe nói qua, thật ra trong chuyện này Linh công tử có hơi quá hà khắc ... Giờ ngươi có thể có phần tâm ý như thế đương nhiên là tốt nhất, đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem công tử!

- Đa tạ!

Lần nữa ôm quyền làm lễ, Bạch Nhạc trầm giọng đáp nói.

Cùng theo đối phương, đi không bao lâu, Bạch Nhạc đã tới một tòa nhà u tĩnh ở trong phủ, trước cửa đứng đầy thủ vệ, chẳng qua, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra Đái Chấn, lại có người hầu kia dẫn theo, tự nhiên không chút trở ngại liền tiến vào trong phòng Kỷ Linh.

Bước vào phòng ngủ, Bạch Nhạc liếc mắt thấy được Kỷ Linh đang ngủ say.

Mặc dù không tiếp cận quá gần, nhưng chỉ từ xa xa liếc một cái, Bạch Nhạc liền có thể nhận thấy, trạng thái thần hồn Kỷ Linh cực kém, dù có linh dược, sợ rằng cũng rất khó tỉnh lại.

Xác định điểm này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi thở phào một hơi.

Dừng lại chốc lát, Bạch Nhạc liền bị mang ra khỏi phòng.

Sau một hồi trầm ngâm, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi mở miệng nói:

- Ta muốn gặp quận thủ đại nhân!

- Hả?

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, kẻ hầu kia hơi ngớ, lập tức nhẹ giọng nói:

- Lão Đái, ngươi điên rồi? Lúc này đi gặp đại nhân khác nào tìm chết?

- Không gạt ngươi, thật ra trước khi tới ta vẫn luôn một mực thăm dò tin tức Bạch Nhạc! Trước có một người đến tìm ta, nói là có manh mối về Bạch Nhạc, ta nghe cảm thấy khá đáng tin, người ta đã xử lý ... Ta nghĩ, phải xác minh lại mới có thể an tâm! Vạn nhất là thật thì sao, nếu giấu giếm không báo, chẳng phải để cho tên Bạch Nhạc kia ung dung ngoài vòng pháp luật!

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, mặc dù đã làm rất nhiều đệm lót, nhưng đối phương vẫn hiểu ý được ý Bạch Nhạc muốn nói.

Khoát khoát tay, dẫn theo Bạch Nhạc tới một nơi yên ắng không người, lúc này kẻ hầu kia mới mở miệng nói:

- Lão Đái, chúng ta nhận thức nhiều năm vậy rồi, không cần phải che giấu gì nữa cả ... Tiền tài động nhân tâm, rất nhiều người đang nhớ kỹ đến khoản tiền thưởng kia! Vì sao ngươi trở về, chúng ta cũng lòng dạ biết rõ.

Dừng một lát, người kia nói tiếp:

- Manh mối còn chưa xác định, giờ ngươi đi gặp đại nhân cũng chẳng nghĩa lý gì ... Hay là dứt khoát thế này, ngươi nói thật với ta, đến cùng manh mối đó có mấy phần đáng tin? Nếu có được năm phần chắc chắn, chúng ta liền đi liên hệ Tống tiên sinh, thỉnh mời hắn ra tay, nếu thật có thể tìm được Bạch Nhạc, chúng ta và Tống tiên sinh đồng thời ra tay, lại để Tống tiên sinh truyền tin cho đại nhân, thử xem có thể nắm xuống Bạch Nhạc hay không.

- Việc này mà thành, một vạn tinh tinh đã là gì! Tới khi ấy, dù Tống tiên sinh cầm đầu to, tất cũng không thiếu chỗ tốt cho ngươi ta ... Ngươi nghĩ thế nào?

Mí mắt hơi nhảy, trong lòng Bạch Nhạc lại không khỏi cười lạnh.

Đây mới đúng là tiền tài động nhân tâm!

Chính đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu, loại chuyện như vậy, Bạch Nhạc cự tuyệt mới có quỷ!

- Thật không dám giấu, ta từng nhiều lần chịu thua thiệt dưới tay tên Bạch Nhạc kia, chỉ sợ là ...

Bạch Nhạc còn chưa dứt lời, kẻ hầu kia liền đã vỗ ngực đảm bảo nói.

Bình Luận (0)
Comment