Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1812 - Chương 1811: Tiểu Nhã (2)

Chương 1811: Tiểu Nhã (2) Chương 1811: Tiểu Nhã (2)

Sau khi ổn định thân hình, rất nhanh Bạch Nhạc liền phát hiện, tầng thứ sáu này so với những tầng trước thì nhỏ hơn nhiều.

Trong hư không có tổng cộng bảy ngôi sao rực rỡ sáng ngời, liếc mắt liền có thể thấy được.

Tâm niệm khẽ chuyển, Bạch Nhạc lập tức hiểu ra, tầng thứ sáu này, e là cùng lắm chỉ đủ dung nạp bảy người tu hành.

Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không cho rằng vận khí bản thân nghịch thiên đến mức vừa bước vào đây liền có thể nhẹ nhàng chiếm giữ một viên tinh thần vô chủ, muốn ở lại chỗ này, vậy thì tất phải ra tay tranh đoạt với người.

Những thiên tài này mặc dù lợi hại, nhưng nếu Bạch Nhạc có thể buông tay chân ra, tự nhiên không việc gì phải kiêng sợ.

Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn đang mượn thân phận Đái Chấn, lúc ra tay tất sẽ bó tay bó chân, trong tình huống như thế còn tưởng muốn cướp đoạt tinh thần của đối phương, sợ rằng sẽ không dễ dàng.

Ngay khi trong đầu Bạch Nhạc chớp qua những ý niệm này, đột nhiên chợt cảm giác được một trận tinh lực ba động.

Nháy mắt Bạch Nhạc liền có phản ứng, nơi đây đang có người giao thủ.

Vô luận là ai, chiến đấu kiểu này, đối với Bạch Nhạc mà nói, tự nhiên đều có được sức dụ hoặc cực lớn, thế là ngay lập tức, Bạch Nhạc men theo khí tức chạy đi qua.

Ở xa xa, Bạch Nhạc thấy được có một nam một nữ đang giao thủ bên ngoài một viên tinh thần.

Nhuyễn kiếm trong tay nữ nhân kia dùng ra xuất thần nhập hóa, tựa như linh xà, trong lúc giao thủ, không nghi ngờ đã vững vàng chiếm lấy thượng phong.

- Ngừng, ngừng, ngừng!

Bạch Nhạc chạy tới, hiển nhiên đã dẫn lên đối phương chú ý, nam tử kia lập tức mượn dốc xuống lừa, liên tục hô ngừng.

- Tiểu Nhã tỷ, cô nãi nãi, ta đánh không lại ngươi, thế được chưa, sao ngươi cứ phải cách đôi ba ngày lại tới giáo huấn ta!

- Đao pháp của ngươi rất thú vị, nếu có thể tiến thêm một bước liền đủ để bái nhập Quan Lan thư viện, cơ hội như thế đặt ở trước mặt, chẳng lẽ ngươi không động tâm?

Tiểu Nhã khẽ nhíu mày, nhẹ giọng mở miệng nói.

Đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày qua nàng tìm đến động thủ với Lưu Tùy Vân.

Lưu Tùy Vân thiên phú tầm thường, hơn nữa tuổi còn hơi lớn, trong tình huống bình thường, người như vậy rất khó gia nhập Quan Lan, khăng khăng hắn lại tự nghĩ ra một tay Tùy Duyên đao pháp, đích xác có chỗ độc đáo, điều này khiến tiểu Nhã hoài nghi, liệu có phải Giang tiên sinh nhìn trúng tiềm lực Lưu Tùy Vân, thế nên mới không ngừng bức bách, tính thử xem xem có thể để Lưu Tùy Vân đột phá dưới áp lực, sau đó thu Lưu Tùy Vân vào Quan Lan, hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Lại không ngờ, Lưu Tùy Vân này rất xấu tính, chẳng những không biết sỉ nhục mà cố gắng nỗ lực, ngược lại còn nơi nơi mượn cơ hội chơi xấu, khiến tiểu Nhã không khỏi có chút đau đầu.

- Tiểu tử kia, ngươi mới vừa bước vào tầng thứ sáu? Ngươi tên gì?

Vứt ra tiểu Nhã, Lưu Tùy Vân lập tức hạ xuống trước mặt Bạch Nhạc, bộ dạng vừa gặp đã quen, mở miệng cười nói:

- Đừng sợ, ta tên Lưu Tùy Vân, vị này chính là học sinh Quan Lan, tiểu Nhã!

Nghe được bốn tiếng học sinh Quan Lan, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi hơi nhảy.

Hắn cũng tính là người Quan Lan, chẳng qua, với hình tình lúc này, tự nhiên không thể đi leo giao tình với đối phương.

Thành thật ôm quyền thi lễ, Bạch Nhạc mở miệng nói:

- Tiểu đệ Đái Chấn, bái kiến Lưu đại ca, tiểu Nhã tỷ!

- Ngươi chính là Đái Chấn?

Khẽ cau mày, tiểu Nhã trầm giọng hỏi.

Mấy ngày nay, nàng cố ý nghe qua một ít tin tức về tầng thứ năm, tự nhiên biết được cái tên Đái Chấn.

Đồng thời cũng nghe được chuyện trước đây Đái Chấn cùng theo Kỷ Linh làm xằng làm bậy ở tầng thứ năm.

Từ tận đáy lòng, tiểu Nhã khá là chán ghét tên Đái Chấn này.

Khăng khăng, đứa này lại đột phá, bước vào tầng thứ sáu.

Bạch Nhạc tự nhiên cũng phát giác ra được vẻ bất mãn trong lời của tiểu Nhã, thế là thấp thỏm mở miệng nói:

- Chính là tiểu đệ, tiểu Nhã tỷ biết ta?

- Nghe nói ngươi có Thiên Ưng Đấu Thể đại thành, hôm nay vừa khéo để ta xem xem, Thiên Ưng Đấu Thể rốt cuộc có chỗ nào bất phàm.

Vốn đã rất bất mãn với Đái Chấn, tiểu Nhã cũng lười nói nhảm, vừa khéo nhân cơ hội này giáo huấn đối phương một phen, thậm chí căn bản không cho Bạch Nhạc cơ hội đáp lời, nhuyễn kiếm trong tay đã trước một bước vung đi ra.

Nói đánh là đánh, loại tác phong này, dù là Bạch Nhạc cũng bị dọa cho nhảy dựng.

Có thể bái nhập Quan Lan, không một ai không là thiên tài chân chính, vừa động thủ, Bạch Nhạc liền cảm nhận được một cỗ áp lực phô thiên cái địa đè tới.

Không chút khoa trương mà nói, dù Bạch Nhạc không cần phải ẩn tàng thân phận, ứng phó lên cũng tuyệt đối không dễ dàng, với tình hình lúc này tự nhiên lại càng gian nan.

Chẳng qua, may mà Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, đối phương không có sát ý, cùng lắm chỉ là muốn giáo huấn hắn một phen mà thôi.

Trong đầu chớp qua vô số ý niệm, sau cùng Bạch Nhạc quyết định cường hành chịu mấy kiếm của đối phương.

Đối phương nhắc tới Thiên Ưng Đấu Thể, hiển nhiên là biết rõ Đái Chấn, hiện tại Bạch Nhạc còn cầm nắm không chuẩn quan hệ giữa đối phương và Đái Chấn rốt cục là thế nào, động không bằng tĩnh, dứt khoát thả nước để xem đối phương muốn làm gì thì hơn.

Bình Luận (0)
Comment