Kỹ xảo, kiếm đạo gì, ở trước mặt lực lượng như vậy, dường như đều chỉ là một chuyện cười.
- Tiểu Nhạc!
Nhìn Bạch Nhạc cơ hồ đã bị nghiền ép, không có chỗ trống để hoàn thủ, mắt Bạch Mộc lập tức đỏ lên.
- Đi đi.
Ói ra một búng máu, Bạch Nhạc cơ hồ là gầm ra một chữ này.
Không phải Bạch Nhạc không muốn nhiều lời, mà là dưới áp lực khủng bố như vậy của Đường Hách, cơ hồ đã không rảnh nói thêm một chữ.
Linh Tê Nghênh Khách!
So tốc độ, bất kể là như thế nào cũng không nhanh hơn được Huyết Ảnh Trảo của Đường Hách, điều duy nhất Bạch Nhạc có thể làm chính là mưu lợi.
- Thú vị, đây mới là kiếm đạo quen thuộc nhất của ngươi à? Đáng tiếc vẫn không đủ!
Căn bản không quan tâm tới Bạch Mộc, Đường Hách giống như mèo vờn chuột, không ngừng trêu đùa Bạch Nhạc.
Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, Huyết Ảnh Trảo đã mấy lần đột phá phòng ngự của Bạch Nhạc, để lại mấy vết thương trên người hắn, tuy không phải yếu hại, nhưng cũng khiến Bạch Nhạc càng lúc càng thảm hại không thể tả.
Đây căn bản chính là một hồi nghiền ép nghiêng về một bên!
Đáng buồn nhất là, lúc này Bạch Mộc đột nhiên phát hiện, hắn ngay cả tư cách nhúng tay vào cũng không có! Bạch Nhạc ít nhất còn có thể nỗ lực chống đỡ dưới công kích của đối phương, nhưng hắn, lại thậm chí ngay cả một chiêu cũng không thể đỡ được.
Ý thức được điểm này, Bạch Mộc mới phát hiện, hiện giờ điều duy nhất hắncó thể làm chính là trốn đi.
Trốn càng xa càng tốt, nhân lúc Bạch Nhạc còn có thể cầm chân đối phương mà đào tẩu!
Đột nhiên cắn răng một cái, trong tay nắm chặt lệnh bài đệ tử chân truyền lúc trước Bạch Nhạc đưa cho hắn, Bạch Mộc lập tức đề thăng tốc độ tới cực hạn, nhanh chóng tiếp tục chạy như điên về phương hướng Hàn Sơn.
Từ nơi này đến Hàn Sơn còn có lộ trình rất xa, cho dù là trốn về được, sợ rằng cũng không thể cứu Bạch Nhạc, nhưng ít nhất... Truyền tin tức về, còn có cơ hội báo thù cho Bạch Nhạc, không đến mức khiến Bạch Nhạc phải hy sinh vô ích.
Chỉ là Bạch Mộc không chú ý thấy, sau một thoáng, một đạo thân ảnh khác đã lặng lẽ lướt qua Bạch Nhạc và Đường Hách, tiếp tục đuổi theo.
- Các ngươi ai cũng không thoát được! Có thể chết trong tay ta, ngươi đủ để kiêu ngạo rồi.
Liếc về phía sư đệ đang đuổi theo Bạch Mộc, Đường Hách thản nhiên nói.
Khóe mắt quét qua một chút, Bạch Nhạc liền nhận ra, người đuổi theo Bạch Mộc chính là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông lúc trước chạy trốn dưới kiếm của mình.
Nếu luận thực lực, tuy mạnh hơn Bạch Mộc một chút, nhưng cũng là có hạn, chỉ cần mình có thể cầm chân Đường Hách, đối phương chưa chắc đã có thể giết chết được Bạch Mộc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm.
So sánh với khốn cục trước mắt, quan trọng hơn là tin tức được đưa về Hàn Sơn Tông, nếu không, cho dù mình có thể thoát thân, căn bản cũng không thể làm gì được Huyết Ảnh Ma Tông.
- Chiến đấu vẫn chưa kết thúc, hiện tại nói sinh tử, chỉ sợ còn hơi sớm.
Nắm chặt kiếm, Bạch Nhạc nhìn Đường Hách, lạnh lùng nói.
Không còn phải bận tâm tới Bạch Mộc, Bạch Nhạc lập tức cảm thấy cả người đều thoải mái hơn mấy phần, tuy Đường Hách mạnh, nhưng muốn nói khiến hắn tuyệt vọng thì vẫn còn lâu mới tới mức đó.
- Ngây thơ!
Cười lạnh một tiếng, thân hình Đường Hách hơi lắc lư, phất tay lại đánh tới Bạch Nhạc.
Cũng vẫn là Huyết Ảnh Trảo, chỉ là lần này Đường Hách không còn kiên nhẫn nữa, bạo phát ra toàn bộ thực lực.
Nhắm thẳng vào cổ họng Bạch Nhạc.
- Vù!
Cơ hồ là là đồng thời, trong mắt Bạch Nhạc cũng lộ ra một tia tinh mang, kiếm trong tay tỏa ra kiếm mang, lại điểm ra.
Linh Tê Nhất Kiếm!
Bạch Nhạc đã không phải lần đầu tiên đối mặt với Huyết Ảnh Trảo, lúc trước khi đánh nhau với Lý Minh Thụy, cái dựa vào chính là Linh Tê Nhất Kiếm.
Lý Minh Thụy thi triển Nhiên Huyết Thuật, tuy thực lực không bằng Đường Hách, nhưng uy lực của Huyết Ảnh Trảo vẫn được thể hiện ra! Nói một cách khác, Bạch Nhạc đã có kinh nghiệm ứng phó với Huyết Ảnh Trảo.
Nếu nói lần trước, Bạch Nhạc là đang cược, mình không biết có thể ngăn cản được Huyết Ảnh Trảo hay không, như vậy, lúc này trong lòng Bạch Nhạc đã có tự tin, mặc cho Đường Hách xuất thủ nhanh tới mức nào, cũng vẫn có thể đỡ được.
Răng rắc!
Trong phút chốc, mũi kiếm đột nhiên va vào Huyết Ảnh Trảo, cơ hồ là đồng thời, trường kiếm theo tiếng mà vỡ.
Bản thân thanh kiếm này chính là Bạch Nhạc lâm thời tìm được, bình thường còn có thể dùng tạm, nhưng một khi đối mặt với cường địch như vậy, căn bản không thể thừa nhận trùng kích linh lực đáng sợ đó.
Cũng chính bởi vậy, tất cả đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, sau khi bước vào Linh Phủ cảnh, bức thiết nhất chính là cần một thanh bảo kiếm cấp linh khí.
Ầm!
Dưới trùng kích khủng bố, lực lượng của Huyết Ảnh Trảo cũng bị một kiếm này hóa giải hơn nửa, chỉ là Đường Hách không phải Lý Minh Thụy, tuy một kiếm này chính xác chém đến trên bàn tay, nhưng lại căn bản không thể chặt đứt được tay của Đường Hách.
Huyết Ảnh Trảo bị phá, Đường Hách cũng không hề hoảng loạn, trong nháy mắt đã chuyển tóm thành vỗ, thuận thế vỗ một chưởng về phía đỉnh đầu Bạch Nhạc.
- Đến đây là kết thúc đi, có thể bức ta xuất thủ toàn lực, ngươi đã có thể kiêu ngạo rồi, ta sẽ lưu cho ngươi được toàn thây.