Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1831 - Chương 1830: Ta Sẽ Đi Trước

Chương 1830: Ta sẽ đi trước Chương 1830: Ta sẽ đi trước

Hơn nữa, đối thủ mà Bạch Nhạc phải đối mặt cũng căn bản không phải Hóa Hư!

Không nói cái khác, chỉ xét riêng trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này, một khi ly khai Thiên Tinh Tháp, đối thủ Bạch Nhạc phải đối mặt chính là cường giả Hóa Hư chân chính.

Nếu chỉ là đột phá bình thường, liệu có thể đương cự được với những cường giả Hóa Hư kia?

Dù có thể, nếu không thể từ trên bản chất siêu việt những tồn tại kia, lại bằng cái gì để đánh vỡ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, quay về thế giới chân thật!

Dựa vào cái gì đi đối mặt Hải Thần, hoặc có khi là … cường giả thần linh có khả năng tồn tại!

Vị trí bất đồng, ánh mắt tự nhiên cũng bất đồng.

Tưởng muốn đi được càng xa, vậy thì nhất định phải có bố cục càng lớn, mà không phải thoả mãn với ưu việt trước mắt.

Tinh Hải vạn trượng, đối với tu hành giả khác mà nói, có thể đã là cực hạn.

Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, vậy lại xa xa không đủ!

Hắn nhất định muốn đánh vỡ cực hạn này, có được để uẩn càng thâm hậu, như vậy mới có thể sở hữu thực lực và tiềm chất càng cường đại, để ứng phó với tương lai gian nan ở trước mắt.

Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc không gấp gáp tiếp tục tu hành mà trầm hạ tâm, tử tế thể ngộ mỗi một tấc Tinh Hải, tìm kiếm từng tia khả năng đánh vỡ cực hạn.

... ...

Quan Tinh Đài!

Bóng đêm mờ tối.

Tân Gia Minh đang ngồi ngay ngắn trên Quan Tinh Đài chợt khẽ mở mắt, sảng giọng nói:

- Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng mừng lắm sao!

Gần như đồng thời với lúc Tân Gia Minh cất tiếng, trong màn đêm, hai đạo nhân ảnh lao thẳng đến Quan Tinh Đài.

- Quốc sư tinh thần quắc thước, xem ra không phải chịu ảnh hưởng gì!

Mỉm cười, hạ xuống từ trên Quan Tinh Đài, Giang Nhược Hư nhẹ giọng hồi đáp.

- Ha ha, Giang tiên sinh từ Đông Nam quận đến, không phải là để nói móc ta đấy chứ?

Trong lúc nói chuyện, đã có tiểu đồng dâng lên nước trà.

Không cần Tân Gia Minh bắt chuyện, Giang Nhược Hư đã tự động ngồi xuống trước bàn.

Hàn Tinh lẳng lặng đứng phía sau Giang Nhược Hư, tựa như chiếc bóng, không thốt nửa lời.

Tân Gia Minh cũng không có ý chào hỏi hắn, tùy tiện ngồi ở đối diện Giang Nhược Hư, nhẹ giọng nói:

- Ý đến của Giang tiên sinh, ta đã biết, chẳng qua... Sợ là ta không cho ngươi đáp án được.

- Ta biết.

Gật gật đầu, Giang Nhược Hư bình tĩnh hồi đáp:

- Ta tới chỉ là muốn hỏi ngươi xem ... Nếu hắn thực sự là Tử Vi Đế Tinh, ngươi định làm như thế nào?

- Xem ra ngươi vẫn còn do dự.

Bật cười một tiếng, Tân Gia Minh lắc đầu nói:

- Dự ngôn Tử Vi Đế Tinh, ngươi ta đều biết, hoàn toàn không phải dự ngôn hoang đường gì để giải thích.

Trong lúc nói chuyện, ngón tay Tân Gia Minh nhẹ nhàng chỉ lên bầu trời, từ tốn nói:

- Trong lòng ngươi ta đều rất rõ ràng, thần linh là tồn tại chân thực... Ánh mắt chúng ta .. đều ở thiên ngoại!

Thiên ngoại!

Hai tiếng này vừa ra, dù là Hàn Tinh, trong lòng cũng không khỏi run lên.

Thời gian hắn đi theo Giang Nhược Hư rất dài, tự nhiên hiểu được, hai tiếng này chính là căn nguyên của hết thảy.

Chỉ là, chuyện này, dù là Giang Nhược Hư cũng rất ít khi nhắc tới.

Nhưng không ngờ, hôm nay đến Quan Tinh Đài, vị quốc sư này lại chủ động nhắc tới.

- Kỷ Thần sát ý đã quyết, ngày người kia rời khỏi Thiên Tinh Tháp, tất sẽ có một trận sát kiếp... Huống hồ, ngươi hẳn nên rõ ràng hơn ta, trong Chúng Tinh Điện, cách nghĩ của rất nhiều người hoàn toàn khác với ngươi ta!

Trong mắt chớp qua một tia thâm thúy, Giang Nhược Hư chậm rãi mở miệng nói:

- Lập trường rất quan trọng! Ta muốn biết... Ngươi sẽ đứng về phía nào.

Nghe vậy, Tân Gia rõ Minh không khỏi theo đó trầm mặc.

Giang Nhược Hư cũng không thúc giục, cứ vậy lẳng lặng uống trà.

- Nghe đồn, Tử Vi Đế Tinh phủ xuống, cuộn lên sát kiếp vạn năm, đồng thời đâm phá thiên đạo... Quan trọng hơn hết là, thần linh không phải không tồn tại! Ngươi ta đều đã đạt tới cực hạn ở thế giới này, nhưng mà ... Ngươi ta đều không có năng lực phá vỡ càn khôn!

- Có chút chuyện, ngươi là quan tâm sẽ loạn... Giả sử hắn thực sự là Tử Vi Đế Tinh, hắn thật cần ngươi ta trợ giúp?

- ...

Nghe vậy, Giang Nhược Hư cũng trầm mặc.

- Đại đạo đoạn tuyệt! Đã qua vạn năm... Người xuất sắc hơn ngươi ta, không phải chưa từng có, nhưng kết quả thì sao? Trong Chúng Tinh Thần Vực đã mai táng bao nhiêu thi cốt cường giả?

Ngẩng đầu lên, Tân Gia Minh nói tiếp:

- Ngươi dốc hết một đời tâm huyết, sáng tạo Quan Lan, không phải là vì đánh vỡ Chúng Tinh Thần Điện phong tỏa?

- Đối với ngươi ta mà nói, Tử Vi Đế Tinh chính là cái cớ... Chúng ta cần phải tái nhập Chúng Tinh Thần Vực, nhân khi ngươi ta còn chưa già đi, liền như những người đi trước kia, lại liều một lần, xem xem thần linh trên chúng tinh đến cùng còn ở đó hay không, xem xem thiên ngoại kia... còn có thiên hay không!

Thoáng khẽ nheo mắt lại, Giang Nhược Hư Minh trầm giọng nói:

- Vì thế, ta không tiếc đối địch với toàn bộ thế giới! Lần này, tâm ý ta đã quyết!

- Ngươi biết, ngươi ta... Cùng đạo, không cùng đường!

Đầu ngón tay gõ nhẹ, Tân Gia Minh nhàn nhạt mở miệng nói:

- Không đến thời khắc sau cùng, ta sẽ không đồng hành với ngươi!

- Cần gì đồng hành!

Bật cười một tiếng, Giang Nhược Hư khẽ lắc đầu nói:

- Ta tới chỉ là vì muốn nói cho ngươi... Ta sẽ đi trước!

Bình Luận (0)
Comment