Dù bằng vào Thôn Thiên Quyết xé rách được Vạn Tượng sát trận, song như thế cũng cần thời gian, mà thời gian này, rất có thể đã đủ cho bọn Kỷ Thần giết chết Bạch Nhạc mấy lần.
Nhưng mà, sự thể đã đến bước này, tựa hồ chỉ còn nước đánh liều một phen!
Cậy vào tốc độ Tiểu Bạch Long, kết hợp với đối phương chưa thông hiểu đặc tính của Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc có thể còn có ba phần hi vọng trốn thoát đi được!
Trong lòng trầm xuống, ngay khi Bạch Nhạc đang định thúc giục Tiểu Bạch Long đào tẩu!
Một tiếng nói quen thuộc chợt vang lên!
- Kỷ Thần, ngươi cũng tính là thành danh nhiều năm, giờ chẳng những đích thân ra tay đối phó một tên hậu bối, thậm chí còn không tiếc tìm người vây công... Ngươi còn muốn mặt mũi nữa không?
Cười lạnh một tiếng, hàn quang xé rách bầu trời, trực tiếp xông vào Vạn Tượng sát trận!
Hàn Tinh!
Chớp mắt, tất cả mọi người tại trường đều nhận ra thân phận Hàn Tinh.
Quan trọng hơn hết là, lúc này Hàn Tinh không phải tới một mình, sau lưng hắn còn có một đạo thân ảnh quen thuộc!
Áo xanh nõn chuối, nho nhã phong lưu!
- Giang Nhược Hư!
Tức thì, tròng mắt Kỷ Thần khoái tốc co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương!
Dù là hắn cũng căn bản không ngờ, Giang Nhược Hư lại sẽ cả gan nhúng tay chuyện này.
Trên thực tế, không chỉ mỗi Kỷ Thần, những cao thủ tới chi viện cho hắn, khi thấy được Giang Nhược Hư nhúng tay, trong lòng ai nấy không khỏi khe khẽ đánh trống, bắt đầu nảy sinh thoái ý!
Một mình Bạch Nhạc bọn hắn không để ý, giết thì cũng giết.
Ác danh là do Kỷ Thần gánh, chỉ cần được đến đủ nhiều lợi ích, mặt mũi có thể hi sinh một cách thích đáng.
Đặc biệt là lúc Chúng Tinh Thần Vực sắp bóc mở như thế này!
Nhưng mà, một khi Giang Nhược Hư nhúng tay, câu chuyện liền hoàn toàn bất đồng.
Không ai nguyện ý đắc tội Giang Nhược Hư!
- Bạch Nhạc là người của Quan Lan ta, Giang mỗ thân là viện trưởng Quan Lan thư viện, tự nhiên có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho học sinh Quan Lan học sinh, đạo lý này, ở đâu cũng đều nói thông!
Hai tay chắp sau lưng, Giang Nhược Hư nhẹ giọng mở miệng nói:
- Quận thủ đại nhân tưởng muốn đối địch với Quan Lan chúng ta?
Lời này, có thể nói là nặng tựa nghìn cân!
Đối địch với Quan Lan? !
Giang Nhược Hư một tay sáng tạo Quan Lan, qua nhiều năm vậy rồi, Quan Lan từng đi ra bao nhiêu thiên tài, những cường giả giảng dạy ở Quan Lan lại có bao nhiêu?
Dù lấy thân phận quận thủ Đông Nam quận như hắn, chẳng lẽ thật dám nói đối địch với Quan Lan?
Dù hắn dám, những người được hắn mời tới lại không dám!
Bọn hắn vốn không phải thủ hạ của Kỷ Thần, vì lợi ích, làm một ít chuyện thuận nước đẩy nước không ảnh hưởng đến đại cục thì không sao cả, nhưng nếu phải muốn đối địch với Giang Nhược Hư, với Quan Lan, ai cũng không ngốc!
- Gặp qua Giang tiên sinh!
Hơi hơi ôm quyền, có người dẫn đầu, lập tức cả sáu người đồng loạt thời hướng về phía Giang Nhược Hư chào nói.
- Nếu chuyện này đã liên quan tới Quan Lan, bọn ta tự nhiên không tiện nhúng tay ... Việc này đến đây liền thôi!
Sau một hồi cân nhắc lợi hại, rất nhanh những người này liền đưa ra quyết định, trầm giọng mở miệng nói.
Rốt cuộc, người có thù với Bạch Nhạc không phải bọn hắn.
- Giang Nhược Hư! Ngươi thật muốn không chết không thôi với ta?
Trong mắt chớp qua một mạt điên cuồng, Kỷ Thần lớn tiếng quát hỏi.
- Quận thủ nói quá lời, ta chẳng qua chỉ là đang che chở cho học sinh Quan Lan thôi! Án theo quy củ, sau khi Bạch Nhạc bước vào Chúng Tinh Thần Vực mới tính là ly khai Quan Lan! Lúc ấy, nếu quận thủ đại nhân muốn tiếp tục giao thủ với hắn, tự nhiên chính là chuyện riêng của các ngươi, Quan Lan ta đương nhiên sẽ không nhúng tay.
Lời này Giang Nhược Hư nói rất mũ miện đường hoàng, nhưng nghe vào tai lại khiến Kỷ Thần suýt thì tức chết!
Nói nhảm cái quái quỷ gì vậy!
Chúng Tinh Thần Vực trợ giúp người đề thăng thực lực, thậm chí còn khủng bố hơn cả Thiên Tinh Tháp!
Giờ hắn còn có thể áp chế Bạch Nhạc, nhưng nếu để cho Bạch Nhạc đi ra từ Chúng Tinh Thần Vực, sợ rằng tình cảnh sẽ đảo ngược, biến thành Bạch Nhạc tới tìm hắn tính sổ.
Điều kiện như thế, chỉ cần là người bình thường, tuyệt đối không khả năng đáp ứng.
Trong lòng thoáng khẽ thả lỏng, giờ này khắc này, Bạch Nhạc không khỏi ôm theo cảm kích đối với Giang Nhược Hư!
Dù trước đó lúc ở Thiên Tinh Tháp, hắn đã từng có dự cảm, một khi Kỷ Thần ra tay với mình, Giang Nhược Hư khả năng sẽ cứu viện, nhưng thật đến lúc như thế, trong lòng hắn vẫn cảm động không thôi.
…
Ân giọt nước, lấy suối nguồn báo đáp!
Trước nay Bạch Nhạc luôn là người có tính cách như thế, đối với ân cừu, hắn xem rất nặng.
Từ lúc còn chỉ là một tiểu tạp dịch, Bạch Nhạc đã là người ân cừu tất báo.
Vô luận chuyện cao thấp lớn nhỏ, phàm là có ân với hắn, hắn đều tất có hồi báo.
Hiện nay ở Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này, Bạch Nhạc vốn chưa từng nghĩ tới sẽ có bất cứ kẻ nào trợ giúp mình.
Ở trong Thiên Tinh Tháp, Lưu Tùy Vân đã giúp hắn, để hắn cùng lúc tu hành trên tinh thần, cho nên trước lúc rời đi, vì không muốn gây thêm phiền toái cho Lưu Tùy Vân, Bạch Nhạc liền trước một bước giao thủ với Lưu Tùy Vân, chẳng những cho đối phương có cái cớ để giải thích với Kỷ Thần, hơn nữa còn chỉ điểm Lưu Tùy Vân điểm thiếu hụt trong đao pháp, lấy đó làm hồi báo.