Nhưng riêng Giang Nhược Hư lại một mực khiến Bạch Nhạc có cảm giác tróc đoán không ra.
Mặc dù trước đây từng bái nhập Quan Lan, nhưng trên thực tế, đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy gần gần chỉ là một loại danh phận, trên thực tế, trước giờ hắn chưa thực sự coi mình là người của Quan Lan.
Nhưng hôm nay, trong tình hình như thế, Giang Nhược Hư lại vẫn dứt khoát đứng ra, che gió che mưa cho hắn, khiến Bạch Nhạc từ tận đáy lòng thừa nhận cái thân phận này.
Khom người cúi đầu, Bạch Nhạc trầm giọng mở miệng nói:
- Học sinh, đa tạ Giang tiên sinh!
Khoát khoát tay, chẳng hề để tâm, Giang Nhược Hư tùy ý mở miệng nói:
- Không cần đa lễ, đã là người của Quan Lan, ta liền có trách nhiệm bảo hộ an toàn cho ngươi! Sau này, nếu ngươi tu thành có thành tựu thì cũng nên có trách nhiệm thủ hộ Quan Lan, đây là điều rất công bằng.
Công bằng, hai tiếng này tựa hồ vô cùng đơn giản, nhưng đôi lúc lại thực sự nặng tựa nghìn cân.
- Ha ha ha ha, Giang tiên sinh, nhiều năm không gặp, tính tình ngươi vẫn chẳng thay đổi gì cả!
Trong lúc nói chuyện, không trung nơi không xa chợt vang lên một hồi tiếng cười sảng lãng.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vị lão giả dẫn đầu, thân khoác trường bào màu vàng đen, đạp lên hư không mà đến, mấy người theo ở phía sau đều khoác áo choàng màu xanh lam.
Nháy mắt, tròng mắt Bạch Nhạc không khỏi thoáng khẽ co rụt lại.
Hắn không nhận ra lão giả dẫn đầu kia, mặc dù có nhận ra y phục đối phương, cũng nhận ra người đi theo sau lưng lão giả kia!
Chúng Tinh Điện!
Lúc trước Bạch Nhạc từng lấy thân phận đệ tử Chúng Tinh Điện đi tới Vân thành, chỉ là chuyện tiếp sau đó khiến hắn xa rời Chúng Tinh Điện, bái nhập Quan Lan.
Song y phục Chúng Tinh Điện thì hắn vẫn nhận ra được.
Huống hố, Bạch Nhạc có được ký ức càng sâu với một thanh niên đi theo sau lưng lão giả .
Có thể nói, trước đây sở dĩ Bạch Nhạc bái nhập Quan Lan, nguyên nhân chính là bởi áp lực mà đối phương mang đến!
Cửu Tinh Sứ, Lạc Cửu U!
Đương sơ Lạc Cửu U đã là cường giả Hóa Hư cường giả, đồng thời đại biểu cho Chúng Tinh Điện tới đối thoại với Giang Nhược Hư.
Nhưng hôm nay, Lạc Cửu U lại thành thật đứng ở sau lưng lão giả kia, chừng đó liền đủ để chứng minh địa vị lão giả.
- Cổ trưởng lão!
Ánh mắt rơi trên thân lão giả, Giang Nhược Hư nhẹ giọng mở miệng nói:
- Từ biệt hơn trăm năm, Cổ trưởng lão vẫn phong thái như cũ, chỉ không biết, cớ sao lại sẽ đến Vân Thành này.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Giang Nhược Hư mang theo ý cười, quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch Nhạc, Cổ trưởng lão tên là Cổ Tử Húc, năm trăm năm trước liền đã bước vào Hóa Hư, chính là một trong bốn vị trưởng lão thân phận tối cao ở Chúng Tinh Điện, một tay Càn Khôn Đao quan tuyệt thiên hạ! Ngươi là mạt học hậu bối, còn không mau bái kiến Cổ trưởng lão.
- Bạch Nhạc, gặp qua Cổ trưởng lão!
Nghe được Giang Nhược Hư giới thiệu, lúc này Bạch Nhạc mới vội ôm quyền hành lễ.
- Giang tiên sinh, ngươi nói vậy là có lòng làm khó ta?!
Cười nhẹ một tiếng, Cổ Tử Húc lắc lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng nói.
Những lời này của Giang Nhược Hư nghe qua có vẻ như muốn để cho Bạch Nhạc hành lễ với hắn, nhưng trên thực tế lại trực tiếp nói rõ thái độ che chở Bạch Nhạc, biểu thị tiếp nhận đoạn ân oán này.
- Cổ trưởng lão nói đùa.
Mỉm cười, Giang Nhược Hư tùy ý hồi đáp nói.
Khoát khoát tay, Cổ Tử Húc tiếp tục nói:
- Giang tiên sinh, không cần phải thiếp vàng lên mặt ta! So với ngươi, lão phu không có gì đáng để khoe khoang cả, nếu là ngày trước, một khi ngươi đã ra mặt, lão phu tự nhiên sẽ phải nể mặt, nhưng hôm nay... Không được.
Nói đến sau cùng, ý cười trên mặt Cổ Tử Húc dần thu liễm, thay vào đó là vẻ kiên định trầm trọng.
- Giang tiên sinh, tài trí ngươi thiên hạ vô song, hẳn phải hiểu được, lần này lão phu tới đây không phải với danh nghĩa cá nhân, mà là đại biểu cho ý chí Chúng Tinh Điện.
Ngước mắt nhìn lên, Cổ Tử Húc chăm chú nói:
- Nhiều năm tương giao, lão phu cũng biết thủ đoạn của ngươi, thực sự không muốn hai ta phải đối địch ... Giao người ra cho ta, trong Chúng Tinh Thần Vực, Chúng Tinh Điện ta tự nhiên sẽ có hồi báo.
Nếu đối mặt người khác, một câu này của Cổ Tử Húc chính là chân lý tối cao, căn bản không cho người dư địa để cò kè mặc cả.
Nhưng đối mặt Giang Nhược Hư, dù là hắn, hoặc nói cách khác, dù là Chúng Tinh Điện cũng nguyện ý làm ra nhượng bộ nhất định.
Chỉ cần Giang Nhược Hư dừng tay, lúc đến trong Chúng Tinh Thần Vực, học sinh Quan Lan sẽ có thể được đến chiếu cố, đây là điều kiện rất không sai.
Nhìn vào Cổ Tử Húc, Giang Nhược Hư nhẹ giọng thở dài nói:
- Ta cực kỳ xem trọng người này, nếu Chúng Tinh Điện chịu lùi một bước, Giang mỗ cũng nguyện ý làm ra nhượng bộ ở trong Chúng Tinh Thần Vực ... Cổ trưởng lão, có thể nể mặt Giang mỗ, tạm thời dừng tay, hết thảy đợi đến sau sự kiện Chúng Tinh Thần Vực hẵng tính.
- Giang tiên sinh thật không nguyện ý ehVkṉ bộ?
Không trả lời thẳng vào đề nghị của Giang Nhược Hư, trên mặt Cổ Tử Húc lộ ra mấy phần ngưng trọng, chậm rãi hỏi ngược lại.
- Không phải là không muốn, mà là không thể!
Ngẩng đầu, Giang Nhược Hư bình tĩnh hồi đáp.