Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1846 - Chương 1845: Đối Địch Với Toàn Thiên Hạ (2)

Chương 1845: Đối địch với toàn thiên hạ (2) Chương 1845: Đối địch với toàn thiên hạ (2)

Vô luận là Cổ Tử Húc hay Lạc Cửu U, chỉ cần có một người thủ thắng liền sẽ đủ sức đánh vỡ cân bằng, giành được thắng lợi!

Đương nhiên, ở chiều ngược lại cũng tương tự!

Mặc dù chỉ có hai người, song vô luận là ai đều rõ ràng, Giang Nhược Hư và Hàn Tinh liên thủ, thật có khả năng xé toang cục diện.

- Coong!

Một đao phá không, mang theo quang mang màu ám kim, bổ thẳng về phía Giang Nhược Hư!

Càn Khôn Đao!

Với thế cục trước mắt, tất cả mọi người đều lòng dạ biết rõ, Cổ Tử Húc sẽ không chút do dự suất tiên ra tay với Giang Nhược Hư.

Chỉ tích tắc, thiên địa biến sắc!

Vừa nãy Bạch Nhạc giao thủ với Kỷ Thần đã vô cùng đáng sợ, nhưng nếu so với một đao này của Cổ Tử Húc, lại vẫn như là núi lớn gặp núi nhỏ, không thể cầm ra so sánh!

Vẻn vẹn một đao, liền khiến cho chúng nhân biến sắc!

Đây mới là để uẩn của Chúng Tinh Điện, đây mới là thực lực của cao thủ đỉnh cấp.

So sánh ra, quận thủ Đông Nam quận Kỷ Thần còn kém xa lắm.

Cách đó không xa, chân mày Bạch Nhạc cũng không khỏi đột nhiên hơi nhảy.

Mặc dù không muốn thừa nhận, song hắn lại không thừa nhận cũng không được, một đao này... Hắn đỡ không được!

Dù có vận dụng Thôn Thiên Quyết và kiếm nhận phong bạo, hắn vẫn khó mà đỡ nổi một đao này.

Đều là Hóa Hư, nhưng chênh lệch giữa đây đó lại không bởi thế mà rụt nhỏ, thậm chí kéo ra càng lớn.

Bạch Nhạc không đỡ được, song không có nghĩa là Giang Nhược Hư cũng không đỡ được.

Đối mặt với một đao kia của Cổ Tử Húc, Giang Nhược Hư sừng sững bất động, đừng nói là dùng tới binh nhận, thậm chí ngay cả hai tay chắp sau lưng đều không có bất kỳ biến hóa nào, thẳng đến khi một đao kia rơi đến trước mặt, Giang Nhược Hư mới từ phía sau vươn tay ra.

Căn bản không thấy có động tác gì, Giang Nhược Hư cứ vậy nhẹ nhàng vung tay áo lên.

Nhưng mà, chính là cái vung lên này, liền phảng phất bằng không sinh ra một phiến hư không.

Đao của Cổ Tử Húc rơi vào trong phiến hư không kia, rõ ràng khoảng cách với Giang Nhược Hư đã chỉ còn không đến ba thước, nhưng ba thước đó lại giống như lạch trời, vô luận thế nào cũng không thể đột phá được.

- Chỉ Xích Thiên Nhai!

Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, Cổ Tử Húc trầm giọng mở miệng nói.

Rất sớm trước đó, hắn liền có quen biết với Giang Nhược Hư, tự nhiên nhận ra thức thần thông này của Giang Nhược Hư.

Đó là biểu hiện của khống chế đạt đến cực hạn đối với Không Gian Pháp Tắc.

Không phá nổi Không Gian Pháp Tắc này, liền đừng nghĩ đến tiếp cận Giang Nhược Hư mảy may.

Càn Khôn Đao tuy cường đại, song Không Gian Pháp Tắc lại không phải sở trường của hắn!

Một kích này cũng khiến Cổ Tử Húc lần nữa ý thức được sự cường đại của Giang Nhược Hư!

Trăm năm trước, hắn từng thấy qua Giang Nhược Hư giao thủ với người, đương thời Giang Nhược Hư bằng vào chính chiêu Chỉ Xích Thiên Nhai này, khiến cho đối phương buộc phải chùn bước.

Chỉ là, khi ấy, hắn tự vấn lòng, nếu toàn lực ra tay thì vẫn có hi vọng đánh vỡ thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai kia.

Nhưng mà, giờ đây lần nữa đối mặt với Giang Nhược Hư, hắn lại bị gắt gao ngăn ở ngoài khoảng cách ba thước!

Không phải hắn không bằng người giao thủ với Giang Nhược Hư trước đây, mà là trong trăm năm qua, Giang Nhược Hư đã mạnh lên.

Cường đại đến mức cơ hồ khiến người tuyệt vọng.

Vẻn vẹn một đao, Cổ Tử Húc liền hiểu được, trận chiến này, mình đã bại.

- Giang Nhược Hư, sao ngươi không xuất hết toàn lực? Ngươi ngăn đỡ được ta, nhưng không ngăn đỡ được bọn hắn! Muốn cứu mạng Bạch Nhạc, chỉ thủ là không xong!

Trong mắt chớp qua hàn ý, Cổ Tử Húc lớn tiếng quát nói.

Đáng tiếc, Giang Nhược Hư vẫn không có ý định động thủ, cứ vậy một tay ngăn trở hắn, tay kia vẫn chắp sau lưng, hờ hững nói:

- Cổ trưởng lão nói quá lời, Giang mỗ vô ý đối địch với Chúng Tinh Điện, ra tay chỉ là để hóa giải can qua, tự nhiên chỉ cần thủ chứ không cần công.

Thoáng ngừng một lát, Giang Nhược Hư nói tiếp:

- Còn về có thể cứu người hay không, Giang mỗ tận lực là được ... Trên đời này, vốn không có chuyện gì là chắc chắn cả! Huống hồ, ta không cho rằng, chỉ bằng bọn hắn liền có thể làm gì được Bạch Nhạc.

Giang Nhược Hư vẫn là bộ dạng thản nhiên hờ hững, nhưng ngữ khí lại tràn ngập tự tin.

Quan Lan, Giang Nhược Hư!

Cái tên này vốn là truyền kỳ, bây giờ dù đang phải đối mặt với Chúng Tinh Điện, song Giang Nhược Hư vẫn cho thấy khía cạnh cường đại nhất của mình!

Trên đời này không ai có thể làm trái ý chí Chúng Tinh Điện.

Nhưng hắn... thì khác!

- Vậy lại chưa hẳn!

Cười lạnh một tiếng, Cổ Tử Húc nhàn nhạt nói.

Cục diện chiến trường bây giờ, hắn tự nhiên thấy được rõ ràng.

Lạc Cửu U đã ra tay, chỉ là đối mặt Hàn Tinh, đừng nói thủ thắng, đến cả duy trì ngang tay đều rất trắc trở, hiện tại đã hoàn toàn bị Hàn Tinh áp chế.

Thậm chí hắn có thể nhìn ra được, Hàn Tinh rõ ràng vẫn còn lưu thủ, còn chưa dùng đến sát chiêu, bằng không, sợ rằng Lạc Cửu U căn bản không chống đỡ được lâu đến vậy.

Còn về đám người đang truy kích Bạch Nhạc, nếu giao thủ chính diện, có lẽ Bạch Nhạc xa xa không là đối thủ, nhưng bằng vào tốc độ của Tiểu Bạch Long, nếu Bạch Nhạc chỉ muốn trốn tránh, vậy thì căn bản không hề có chút nguy hiểm nào sất.

Bình Luận (0)
Comment