Thậm chí, đấy còn là trong tình huống có Vạn Tượng sát trận, Bạch Nhạc không cách nào ly khai đại trận, bằng không, với tốc độ của Tiểu Bạch Long, sợ rằng Bạch Nhạc sớm đã đào tẩu mất dạng.
Cứ tiếp tục dây dưa thế này, chẳng bao lâu nữa, Lạc Cửu U liền sẽ bại.
Đến lúc đó, trận này, phía Giang Nhược Hư thắng chắc.
Nhưng mà, dù đã rơi vào liệt thế, song Cổ Tử Húc vẫn chẳng hề có nửa điểm kinh hoảng, thậm chí còn lộ ra mấy phần tự tin.
- Giang tiên sinh, ta nói rồi, không ai có thể làm trái ý chí Chúng Tinh Điện ... Ngươi ngăn đỡ được ta, nhưng liệu có ngăn đỡ được toàn thiên hạ không?
Lắc lắc đầu, Cổ Tử Húc bình tĩnh thu đao, buông bỏ ý định tiếp tục ra tay với Giang Nhược Hư, đang lúc trở tay, một chiếc lệnh bài màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay Cổ Tử Húc.
- Pháp chỉ Chúng Tinh Điện, bắt lấy Bạch Nhạc, các ngươi còn không ra tay?
Một mạt quang huy xanh thẳm chớp lóe từ trên lệnh bài màu xanh lam, chiếu lên bầu trời.
Nháy mắt, chúng nhân tại trường đều đồng loạt biến sắc!
Vô luận Kỷ Thần hay là những trợ thủ được Kỷ Thần mời tới kia, khắc này, trong lòng đều không khỏi trầm xuống!
Chúng Tinh Lệnh!
Phàm là nơi chúng tinh bao phủ, đều phải tuân theo điều khiển từ Chúng Tinh Lệnh, kẻ trái lệnh, thiên hạ cộng tru!
Trước đó Cổ Tử Húc từng nhắc tới ý chí Chúng Tinh Điện, Chúng Tinh Lệnh này chính là thể hiện cho ý chí của Chúng Tinh Điện.
Chỗ đáng sợ nhất của Chúng Tinh Điện chính là ở thống trị lực cường đại này!
Một khi Chúng Tinh Lệnh ra lệnh, tu sĩ trong toàn thiên hạ nhất định phải tuân theo!
Thiên hạ này đã hơn ngàn năm chưa ai thấy qua Chúng Tinh Lệnh, nhưng tất cả tu hành giả không nghi ngờ đều biết về ý nghĩa của Chúng Tinh Lệnh!
- Ây!
Chỉ một nhịp thở, Kỷ Thần liền có phản ứng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay vung lên, sát khí bốn phía lần nữa cuốn thốc bao trùm về phía Bạch Nhạc và Hàn Tinh!
Có Kỷ Thần dẫn đầu, tất cả cường giả Hóa Hư còn lại cũng xuất thủ theo, gắt gao vây quanh Bạch Nhạc và Hàn Tinh.
Giờ này khắc này, dù là Giang Nhược Hư cũng không khỏi trầm mặc.
Đây mới là để uẩn của Chúng Tinh Điện!
Một khi đối địch với Chúng Tinh Điện, đồng nghĩa với đối địch toàn thiên hạ.
Trước kia, sở dĩ hắn do dự như vậy, thậm chí không quản vạn dặm xa xôi, chạy tới Quan Tinh Đài đi gặp Tân Gia Minh, mục đích chính là vì điểm này!
Nhưng mà, sau khi rời khỏi Quan Tinh Đài, trong lòng hắn đã có quyết định, đến thời khắc này, tự nhiên không có lý do gì để lùi bước!
Thở dài một hơi, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói.
- Cổ trưởng lão... Ngươi đây là muốn bức ta đại khai sát giới?
Trong mắt chớp qua một mạt thâm thúy, Giang Nhược Hư bình thản nói.
Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến Cổ Tử Húc không khỏi biến sắc!
Chúng Tinh Lệnh vừa ra, hắn liền cho rằng, Giang Nhược Hư nên biết khó mà lui, song không ngờ, dưới sức ép từ bên mình, cuối cùng lại nghênh đón kết quả như vậy.
Giang Nhược Hư rốt cục muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ thật muốn đối địch với toàn thiên hạ?
Ai cho hắn lá gan lớn đến thế? !
…
Không chỉ mỗi Cổ Tử Húc, giờ này khắc này, da đầu Kỷ Thần cũng không khỏi tê rần.
Phải biết, trước khi Chúng Tinh Điện nhúng tay, hắn từng chấp ý muốn giết Bạch Nhạc, đương thời, dù phải đối mặt Giang Nhược Hư, hắn cũng nửa bước không lùi, tưởng muốn lấy thái độ cường ngạnh bức bách Giang Nhược Hư nhượng bộ!
Nhưng mà, ai có thể ngờ thái độ của Giang Nhược Hư lại cũng cường ngạnh không kém!
Hắn chấp ý muốn giết Bạch Nhạc, một mặt là vì mối thù giết con không thể không báo, mặt khác là vì kiêng sợ Bạch Nhạc.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nghĩ tới, Bạch Nhạc lại trọng yếu đến vậy!
Giờ đây, Chúng Tinh Điện không tiếc dùng đến Chúng Tinh Lệnh, Giang Nhược Hư càng là không tiếc đối địch với toàn thiên hạ, chỉ để bảo hộ cho Bạch Nhạc.
Hai thái độ hoàn toàn khác biệt đó, lại đều cho thấy tầm quan trọng của Bạch Nhạc lớn đến cỡ nào!
Tới lúc này, chỉ cần không phải kẻ ngu liền có thể nhìn ra bên trong tất có ẩn tình.
Thật không may, trường tranh đấu này lại do hắn khởi phát mà lên, chỉ cần nghĩ đến đó thôi, sống lưng hắn liền không khỏi lạnh toát!
Đây đúng là chui đầu tìm đường chết!
Nếu sớm biết thế nên, hắn hẳn nên ước thúc Kỷ Linh, làm sao cũng đừng đi chủ động trêu chọc Bạch Nhạc.
Không, dù là Kỷ Linh chết rồi!
Chỉ cần chủ động lui về, trước khi Bạch Nhạc đi ra từ Thiên Tinh Tháp, hắn cứ trốn xa xa, không tiếp tục trêu chọc Bạch Nhạc, như vậy liền sẽ không bị cuốn vào trong thị phi như thế này.
Đáng tiếc, giờ có nói gì cũng đã quá muộn.
Chuyện tới nước này, dù là hắn muốn lùi cũng đã chậm.
Chúng Tinh Lệnh đã ra, người khác có thể còn có dư địa để lui bước, nhưng hắn thân là quận thủ Đông Nam quận lại đã căn bản không có đường lui, nếu lui bước, vậy tức là đối địch Chúng Tinh Điện, kết cục tất chết không nghi ngờ!
- Giang Nhược Hư!
Trong mắt chớp qua sát khí khủng bố, Cổ Tử Húc lành lạnh quát nói:
- Ngươi tự tìm chết, chẳng lẽ còn muốn dẫn theo Quan Lan cùng bị huỷ diệt?
Ngước mắt nhìn lên, Giang Nhược Hư bình thản đáp nói.
- Cổ trưởng lão nói quá lời, chuyện này là quyết định của cá nhân ta, không liên quan gì tới Quan Lan! Huống hồ, Quan Lan cũng không phải người nào muốn động là có thể động.