Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1852 - Chương 1851: Kinh Thế Hãi Tục

Chương 1851: Kinh thế hãi tục Chương 1851: Kinh thế hãi tục

Hai hàng chân mày Bất Tử Thanh Vương hơi nhảy, trong tròng mắt nhìn về phía Giang Nhược Hư nhiều thêm mấy phần âm lãnh!

Lật bàn cờ mà Giang Nhược Hư vừa nhắc đến, tự nhiên chính là ám chỉ giết Bạch Nhạc, thậm chí là dứt khoát giết sạch toàn bộ bọn hắn.

Lời này nghe như là đang uy hiếp vị quốc sư kia, nhưng trên thực tế, không nghi ngờ là đang coi bọn hắn làm quân cờ, cảnh này khiến Bất Tử Thanh Vương rất khó chịu, nếu không phải đang trong tình cảnh mà hắn không cách nào phá cục, sợ rằng hắn đã ngay lập tức động thủ trước với Giang Nhược Hư.

- Sao ngươi không đi nói lời này với Cổ Tử Húc?

Lạnh lùng nhìn vào Giang Nhược Hư, quốc sư nhàn nhạt hỏi lại.

- Cổ Tử Húc quá ngu, cảnh giới cũng không đủ... Hắn còn chưa đủ tư cách để bị ta uy hiếp.

Không chút che giấu ý tứ uy hiếp đối phương, Giang Nhược Hư tùy ý mở miệng nói.

Sắc mặt khó coi, quốc sư lại không nói gì thêm.

Đương nhiên, đổi thành bất cứ ai bị người uy hiếp, sợ rằng sắc mặt đều khó mà dễ nhìn cho được.

- Sắc mặt Bạch Nhạc lại càng không dễ nhìn, chỉ là với tình hình lúc này, Bạch Nhạc vẫn có thể khống chế tâm tình bản thân, một mực không lên tiếng.

- Quốc sư, nếu ngươi đã không nghĩ đến chuyện thông báo cho người Chúng Tinh Điện biết, chẳng lẽ cũng không muốn mời chúng ta uống một chén trà?

Ngẩng đầu nhìn Tân Gia Minh, Giang Nhược Hư mỉm cười lần nữa mở miệng nói.

Trầm mặc một lúc, Tân Gia Minh rốt cục cũng mở miệng nói:

- Người tới là khách, mời vào!

Bật cười, Giang Nhược Hư dẫn theo bọn Bạch Nhạc bay lên Quan Tinh Đài.

Quan Tinh Đài không lớn, nhiều người như vậy cùng đi lên liền hiện vẻ hơi chen chúc, thế là trực tiếp đuổi tiểu đồng đi xuống, Tân Gia Minh đích thân pha trà cho chúng nhân, lại chỉ riêng không có phần của Giang Nhược Hư.

Giang Nhược Hư cũng không ngại ngùng, trực tiếp đoạt lấy chén của Tân Gia Minh, bức Tân Gia Minh không thể không lần nữa pha một chén mới.

- Nói đi, ngươi cũng phải cho ta một cái lý do chứ.

Ngồi xuống, Tân Gia Minh bình tĩnh nhìn vào Giang Nhược Hư nói.

Thủ đoạn này của Giang Nhược Hư có vẻ hơi vô lại, song hắn không phải kẻ có thể bị người uy hiếp, thế là nhàn nhạt mở miệng nói.

- Quốc sư, lời ấy sai rồi!

Chỉ vào bọn Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư lắc đầu nói:

- Ngươi nói người tới là khách, ta lại không phải người tới, nhiều nhất chẳng qua tính là người dẫn đường!

Ánh mắt thâm thúy, Tân Gia Minh nhìn vào Giang Nhược Hư, nói:

- Ta nói rồi, ta sẽ không đồng hành với ngươi!

- Không cần đồng hành!

Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư bình tĩnh nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi cho mượn Quan Tinh Đài làm chỗ ẩn náu, đợi đến lúc Chúng Tinh Thần Vực bóc mở.

Thoáng ngừng một lát, cuối cùng Tân Gia Minh không quấn quýt ở vấn đề này với Giang Nhược Hư nữa mà chậm rãi quay sang Bạch Nhạc.

- Ta cần gọi ngươi là Bạch Nhạc, hay là Yến Bắc Thần?

- Tên chẳng qua là cái để xưng hô thôi, Bạch Nhạc cũng tốt, Yến Bắc Thần cũng được... Có quan trọng không?

Ngẩng đầu, nhìn vào vị quốc sư kia, Bạch Nhạc nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Mặc dù về mặt thực lực, hiện tại hắn còn kém xa Giang Nhược Hư và Tân Gia Minh, nhưng trong mắt Bạch Nhạc lại chẳng hề có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí có thể nói, vẫn mang theo tí ti kiêu ngạo!

- Tên đúng là không quan trọng, quan trọng là... Ngươi rốt cục đến từ đâu.

Nhìn vào Bạch Nhạc, Tân Gia Minh vô bi vô hỉ đáp nói.

Câu này, tính là trực chỉ đến then chốt nhất.

Không đợi Bạch Nhạc hồi đáp, Tân Gia Minh đã tự mình nói nốt:

- Lão phu tự vấn, đối với toàn bộ thế giới này đã rất tinh tường, song lại chưa từng nghe qua về tên các ngươi! Như thể các ngươi đều là đột nhiên xuất hiện vậy ... Ngươi có thể giải hoặc cho lão phu được không?

Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi trầm mặc.

Dù trước lúc tới, hắn đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng đến khi quốc sư thật hỏi ra vấn đề này, trong lòng vẫn bất giác có chút ngập ngừng.

Với loại nhân vật như quốc sư và Giang Nhược Hư, không phải cứ biên ra mấy lời bậy bạ là có thể lừa qua được.

Nhưng mà, giả như nói thật, liệu sẽ có hậu quả gì ... Ai mà biết?

Nói cho bọn hắn, Chúng Tinh Tiểu Thế Giới chỉ là do chúng thần sáng tạo ra từ vạn năm trước, căn bản không phải thế giới chân thật, hơn nữa, lại thêm bảy năm, toàn bộ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới sẽ sụp đổ, nếu không thể lần nữa phá mở không gian chướng bích chạy đi ra liền tất chết không nghi ngờ?

Nói cho bọn hắn biết, toàn bộ an nguy của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đều nằm hết trên người hắn?

Trước không nói đối phương liệu có tin những lời này hay không, dù tin... Đối phương liệu có nguyện ý tín nhiệm hắn không?

Phải biết, đương sơ Hải Thần

Dù Bạch Nhạc thành công, hắn có thể mang theo người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới cùng đi ra ngoài?

Thậm chí là, dù không quản tới chúng sinh, hắn có thể mang theo hai người Giang Nhược Hư và quốc sư cùng đi ra ngoài ư?

Nếu không làm được... Nói ra chân tướng, đối phương dựa vào cái gì để tin tưởng hắn, thậm chí trợ giúp hắn? !

Bình Luận (0)
Comment