- Không.
Khẽ lắc đầu, Giang Nhược Hư bình tĩnh đáp nói:
- Thiên hạ này là thiên hạ của Chúng Tinh Điện, Quan Lan cũng không thể ngoại lệ, nếu giờ chúng ta đổi ý đến Quan Lan, vậy chỉ sẽ mang tới tai họa, khiến cho Quan Lan phân liệt tan rã ... Đó là tâm huyết cả đời ta, há có thể tự tay hủy nó.
- Không chỉ Quan Lan, giờ Bắc Vực cũng không thể về.
Bất Tử Thanh Vương chậm rãi mở miệng nói:
- Trận chiến hôm nay, ta đã bại lộ thân phận, nếu không về Bắc Vực, thế lực lưu lại trước đó hẳn còn có thể bảo toàn, nếu quay về... Tất cả đều trôi theo dòng nước! Hơn nữa, vị quốc sư Chúng Tinh Điện ở ngay Bắc Vực, ta không nắm chắc ứng phó được hắn.
Dạ Nhận không mở miệng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Bây giờ thiên hạ này gần như đã không còn chỗ cho bọn hắn dung thân.
Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người bất giác rơi trên thân Giang Nhược Hư.
Với tình hình lúc này, nếu nói còn có cách gì, vậy chỉ có thể trông đợi vào Giang tiên sinh.
- Không gian nan như các ngươi tưởng tượng đâu.
Cười nhẹ một tiếng, Giang Nhược Hư tùy ý mở miệng nói.
Từ lúc hắn quyết ý muốn nhúng tay việc này liền sớm đã có một bộ kế hoạch trọn vẹn.
Cái gì cũng không nghĩ, chỉ biết liều mạng đánh sống đánh chết, đấy là mãng phu!
Nếu Giang Nhược Hư chỉ là mãng phu, hắn sớm đã không biết chết bao nhiêu lần.
- Chúng Tinh Điện tuy cường đại, song còn chưa đến mức chỗ nào cũng có thể nhúng tay, trên đời này, trước nay không thiếu người muốn đối phó Chúng Tinh Điện, huống hồ, dù là nội bộ Chúng Tinh Điện cũng chưa hẳn bền chắc như thép.
Ngẩng đầu lên, Giang Nhược Hư tiếp tục nói:
- Nếu ẩn náu thời gian dài, sợ rằng khó mà làm được, nhưng nếu chỉ là chừng ba tháng, tưởng muốn tránh ra, vậy lại không khó.
- Ba tháng?
Nhướng mày, Bất Tử Thanh Vương lập tức có phản ứng:
- Ý ngươi là nói Chúng Tinh Thần Vực?
- Tất nhiên!
Gật đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Trên đời này, nơi duy nhất Chúng Tinh Điện không cách nào khống chế chính là Chúng Tinh Thần Vực! Vô luận hắn có phải là Tử Vi Đế Tinh thật không ... Chúng Tinh Thần Vực cũng là nơi duy nhất có thể giúp hắn thuế biến.
- Không, không chỉ hắn... Phải nói là tất cả các ngươi.
Trong mắt hiện ra vẻ ngưng trọng, Giang Nhược Hư nói tiếp:
- Đương nhiên, đáp án mà ta tưởng muốn ... Cũng chỉ có thể tìm được ở nơi đó.
- Ba tháng này ẩn giấu như thế nào?
Bất Tử Thanh Vương lần nữa mở miệng hỏi.
- Bắc Vực!
Giang Nhược Hư tùy ý mở miệng nói:
- Quan Tinh Đài!
Lời này vừa ra, trừ Hàn Tinh, trong lòng tất cả mọi người tại trường đều hơi nhảy.
Quan Tinh Đài, nơi đó là chỗ tu hành của vị quốc sư kia.
Dù là Bạch Nhạc, đến giờ cũng đã rõ ràng, trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này, tồn tại cường đại nhất tất phải kể đến vị quốc sư kia, giờ Giang Nhược Hư lại muốn dẫn theo bọn hắn chủ động đến cửa.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư chúng nhân, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Dưới chân ngọn đèn, thường thường chính là điểm mù, nơi mà người khác không thấy được... Huống hồ, người đứng càng cao, góc độ nhìn nhận sự việc thường thường cũng khác với người thường.
- Vị quốc sư kia là đồng đạo với Giang tiên sinh?
Mí mắt hơi nhướng lên, Bạch Nhạc nhịn không được mở miệng hỏi.
- Đồng đạo, nhưng không cùng đường.
Ngẩng đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Hắn sẽ không giúp chúng ta, nhưng chí ít sẽ không làm khó chúng ta ... Đi thôi, chẳng phải ngươi muốn biết Tử Vi Đế Tinh đến cùng là có ý gì sao? Thiên hạ này, cũng chỉ có hắn mới có thể cho ngươi đáp án.
- ...
... ... ...
Khắp toàn thiên hạ phảng phất chỉ trong một đêm liền loạn lên.
Người Chúng Tinh Điện bố khắp thiên hạ, lực lượng trải ra khắp thiên hạ cũng theo đó được điều động, tất cả mọi người đều đang truy tìm tung tích của Bạch Nhạc và đám người Giang Nhược Hư.
Dù là rất nhiều cao thủ ẩn thế cũng bởi vậy mà dồn dập lộ diện.
Ai cũng rõ ràng, một khi Chúng Tinh Thần Vực mở ra, bọn Bạch Nhạc nhất định sẽ trốn vào trong Chúng Tinh Thần Vực, mà muốn xử lý bọn Bạch Nhạc, thời gian ba tháng trước khi Chúng Tinh Thần Vực bóc mở chính là cơ hội tốt nhất.
So với Kỷ Thần, Chúng Tinh Điện ra tay hào phóng hơn nhiều.
Treo thưởng đối với bắt, hoặc giết chết Bạch Nhạc, đủ để khiến cho bất cứ người nào cũng đều phải động tâm.
Dù chỉ là cung cấp chút manh mối cũng đủ khiến ngươi giàu có một đời!
Nhưng mà, mặc ai cũng không biết, ngay lúc Chúng Tinh Điện náo động thiên hạ, Bạch Nhạc đã cùng theo Giang Nhược Hư đến trước Quan Tinh Đài.
Bóng đêm tịch liêu, tinh quang xán lạn.
Tinh huy vẫy chiếu lên mặt chúng nhân, hiện vẻ thanh lãnh lạ thường.
Ngồi trên Quan Tinh Đài, Tân Gia Minh chậm rãi mở mắt, cuối cùng hóa thiên ngôn vạn ngữ thành một tiếng thở dài.
…
- Giang Nhược Hư, ngươi muốn bức ta ra tay?
Ngồi trên Quan Tinh Đài, quốc sư từ trên cao nhìn xuống chúng nhân, từ tốn mở miệng nói.
- Một mình ngươi không đánh lại được chúng ta, nếu gọi người Chúng Tinh Điện ... Ta liền lật bàn cờ, các bên ai về nhà nấy.
Không có chút nào tự giác khi gửi thân vào sâu trong hiểm cảnh, hai tay Giang Nhược Hư chắp sau lưng, thong thả mở miệng nói.