Nhìn vào Bạch Nhạc, Tân Gia Minh nói tiếp:
- Chẳng qua, ở trong đó cũng có một quy tắc, vô luận ngươi xuất hiện ở vị trí nào, chỉ cần một mực hướng đến trung tâm Chúng Tinh Thần Vực liền nhất định có thể gặp được nhau! Nhưng mà, thẳng cho đến nay, ta chưa từng nghe qua, có ai có thể đi tới trung tâm Chúng Tinh Thần Vực.
- Càng thâm nhập vào sâu, quy tắc áp chế sẽ càng mạnh, hung thú tồn tại trong đó cũng càng khủng bố! Hung thú mạnh nhất bên trong, thực lực tuyệt đối không dưới ta và Giang tiên sinh, cho nên, các ngươi tốt nhất nên lượng sức mà đi, đừng cậy mạnh.
- Khi kỳ hạn ba năm đến, mỗi người đều sẽ cảm ứng được địa điểm lối ra, men theo cảm ứng này khoái tốc chạy đến, đó chính là đường sống duy nhất, bằng không... Một khi bị nhốt ở bên trong liền không thể ra ngoài được nữa.
- Đa tạ quốc sư chỉ điểm!
Khẽ khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc lần nữa cảm tạ.
- Không cần cảm tạ ta!
Lắc lắc đầu, Tân Gia Minh từ tốn nói:
- Nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi, sau khi đi ra từ Chúng Tinh Thần Vực, ta muốn biết hết thảy chân tướng.
- Được!
Gật đầu, Bạch Nhạc nghiêm túc hồi đáp nói:
- Quốc sư yên tâm, vô luận kết quả thế nào, một khi đi ra, ta nhất định sẽ nói tất thảy mọi chuyện... Nếu như, ta không cách nào giải quyết, đến lúc đó, còn mong quốc sư và Giang tiên sinh cùng lúc nghĩ cách.
- Nơi đây không phải chỗ ở lâu, chúng ta nhất định phải rời đi, đây là mục tiêu chung của chúng ta.
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, Tân Gia Minh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
…
Cửa vào Chúng Tinh Thần Vực nằm ở ngay trong Bắc Vực!
Chẳng qua, nơi ấy không phải ở vương thành phồn hoa, mà là ở trên hoang nguyên cực bắc Bắc Vực.
Nơi đây quanh năm suốt tháng bị băng tuyết bao phủ, ngày đông giá rét, tuyết có thể sâu đến vài mét, cả người thường và vật nuôi căn bản không cách nào sinh tồn ở chỗ này.
Mỗi trăm năm Chúng Tinh Thần Vực mới bóc mở một lần, mỗi lần mở ra đều vào mùa đông khắc nghiệt, cũng là lúc tuyết đọng sâu nhất.
Khi Bạch Nhạc và bọn Giang Nhược Hư chạy tới hoang nguyên Bắc Vực, tuyết đọng trên mặt đất đã sâu tới sáu, bảy mét, một cước đạp lên, cả người đều sẽ trực tiếp bị tuyết dìm ngập.
Chẳng qua, đối với bọn Bạch Nhạc mà nói, điều này tự nhiên không cách nào cấu thành bất cứ uy hiếp nào.
Thậm chí không cần phải bay, chỉ cần giẫm trên tuyết đọng, khống chế lực đạo hoàn mỹ liền sẽ chỉ lưu lại trên đó một đạo vết chân nhàn nhạt.
Dạ Nhận lại càng khoa trương.
Hắn rõ ràng cũng hành tẩu trên tuyết, khăng khăng lại chẳng hề lưu lại nửa điểm vết chân, thực sự làm được đến mức đạp tuyết vô ngấn.
Lần này đến trên hoang nguyên Bắc Vực, Tân Gia Minh không cùng theo với bọn Bạch Nhạc.
Tân Gia Minh chẳng những là quốc sư Đại Càn Vương Triều mà còn là trưởng lão Chúng Tinh Điện, lấy thân phận của hắn, tự nhiên không khả năng lộ ra bất cứ quan hệ nào với bọn Bạch Nhạc, bằng không chính là công khai bội phản Chúng Tinh Điện.
Sự tình còn chưa đến bước kia, Tân Gia Minh đương nhiên sẽ không để cho chuyện như thế xảy ra.
Lúc đám người Bạch Nhạc chạy tới cửa vào Chúng Tinh Thần Vực, xung quanh đã đứng đầy tu hành giả.
Chỉ là, Giang Nhược Hư lựa chọn thời điểm vô cùng tốt.
Ngay khi bọn Bạch Nhạc chạy đến, khoảng cách tới lúc Chúng Tinh Thần Vực đã chỉ còn một khắc đồng hồ sau cùng.
Với tình hình như thế, dù người Chúng Tinh Điện phát hiện ra bọn hắn cũng không khả năng phá hoại đại sự như Chúng Tinh Thần Vực mở ra để đi vây công bọn Bạch Nhạc.
Trong đám người phía Chúng Tinh Điện, Bạch Nhạc liếc mắt liền thấy được Cố Vong Tình!
Trời sinh tóc trắng, sinh ra đã có Tiên Thiên Đạo Thể.
Với bộ dạng đó, Cố Vong Tình thực sự quá nổi bật, chỉ cần quét nhìn vào trong đám đông một cái liền có thể dễ dàng nhận ra vị trí của hắn, phảng phất chỉ cần hắn ở đó, hắn nên sẽ là tiêu điểm khiến tất cả người đều chú ý tới.
Phảng phất như có điều cảm ứng, lúc ánh mắt Bạch Nhạc rơi trên thân Cố Vong Tình, ánh mắt Cố Vong Tình cũng chuyển đi qua, rơi trên thân Bạch Nhạc.
Cố Vong Tình khoác một thân áo đỏ, tôn lên mái đầu tóc trắng, mang đến cảm giác yêu dị khó mà diễn tả bằng lời, khăng khăng khí tức lộ ra trên người hắn lại có chút thanh lãnh lạnh lùng, những đặc điểm này hoàn mỹ dung hòa với nhau, biến thành Cố Vong Tình độc nhất vô nhị.
Đây là một người rất đặc biệt, đặc biệt đến mức, khiến người tựa hồ quên mất tướng mạo hắn, chỉ nhớ rõ mỗi thân áo đỏ, cùng với mái tóc trắng chói mắt.
So sánh ra, Bạch Nhạc lại có vẻ giản đơn hơn nhiều.
Vẫn một thân áo bào trắng như tuyết, ở trên cánh đồng tuyết này, phảng phất hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh, chẳng hề có chút thu hút nào.
- Thiếu điện chủ, đó chính là Bạch Nhạc.
Cổ Tử Húc ở bên nhẹ giọng mở miệng nói.
Khẽ gật đầu, Cố Vong Tình không đáp lời, chỉ liếc mắt nhàn nhạt quét nhìn Bạch Nhạc một cái, sau đó liền tự nhiên thu hồi ánh mắt.
So với Bạch Nhạc, người Cố Vong Tình càng để ý hơn là Giang Nhược Hư.
Bước ra trước một bước, Cố Vong Tình trực tiếp xuất hiện giữa trời, hướng về phía Giang Nhược Hư hành lễ.
- Gặp qua Giang tiên sinh!