Giang Nhược Hư dẫn theo Bạch Nhạc lộ diện ở đây, bản thân vốn đã là tiêu điểm của toàn trường, giờ lại được Cố Vong Tình chủ động hành lễ, tự nhiên càng dẫn lên chúng nhân chú ý.
Nhìn vào Cố Vong Tình, trên mặt Giang Nhược Hư không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp.
- Thiếu điện chủ, tính ra, chúng ta đã mấy năm không gặp.
- Ba năm lẻ bảy tháng.
Cố Vong Tình nhẹ giọng đáp nói:
- Ở trước mặt tiên sinh, ta vĩnh viễn là học sinh Quan Lan, Cố Vong Tình.
Lấy thân phận Cố Vong Tình, trên thực tế không cần phải bái nhập Quan Lan.
Nhưng đương thời Cố Vong Tình lại khăng khăng chấp ý muốn gia nhập Quan Lan, theo ở bên người Giang Nhược Hư tu hành mấy năm, cũng bởi vậy, trước nay một mực vẫn luôn hành lễ đệ tử với Giang Nhược Hư.
- Ở Quan Lan nhiều năm như vậy, ngươi cũng là học sinh đắc ý nhất của ta.
Mỉm cười, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói.
- Vị này chính là Bạch sư đệ.
Ánh mắt lần nữa rơi trên thân Bạch Nhạc, Cố Vong Tình mở miệng nói.
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Gặp qua Cố sư huynh.
- Ngươi nếu đã gọi ta một tiếng sư huynh, tính là có phần cảm tình! Nếu gặp nhau trong Chúng Tinh Thần Vực, ta tha cho ngươi ba lần!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Cố Vong Tình thản nhiên nói.
Cảm giác từ trên cao cúi nhìn xuống kia phảng phất từ lúc sinh ra đã có, phảng phất bất cứ lời nào, chỉ cần thốt ra từ trong miệng hắn thì đều là đương nhiên.
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc cũng nhìn vào Cố Vong Tình, bật cười, gật đầu nói:
- Đa tạ Cố sư huynh, chẳng qua nếu đã là sư huynh của ta, vậy thì phải chiếm chút tiện nghi chứ, nếu gặp nhau ở trong Chúng Tinh Thần Vực, ta tha sư huynh hai lần.
Đối chọi gay gắt!
Cố Vong Tình nói tha cho hắn ba lần, hắn chỉ nói tha Cố Vong Tình hai lần, nghe qua tựa hồ là đang tỏ ra yếu thế, song trên thực tế không phải là như vậy.
Câu nói nhìn như giản đơn này, lại đại biểu cho thái độ cường ngạnh nhất, cùng với sự tự tin cường đại khi đối mặt Cố Vong Tình.
Ba lần cũng tốt, hai lần cũng được, trên thực tế, đấy chẳng qua chỉ là cách nói mà thôi, ý nghĩa thực sự cất chứa trong đó chính là tự tin bản thân dễ dàng thắng được đối phương.
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, Cố Vong Tình cũng không giận, ngược lại cười nhẹ một tiếng, nói:
- Tiên sinh chọn trúng người, quả nhiên bất phàm.
- Giang tiên sinh, chuyện ở Đông Nam quận, ngươi rốt cục phải cho ra được một câu trả lời thỏa đáng.
Ngẩng đầu, nhìn vào Giang Nhược Hư, Cổ Tử Húc trầm giọng xen lời nói.
- Ta tự nhiên sẽ giải thích, nhưng không phải cho ngươi.
Quét nhìn Cổ Tử Húc, Giang Nhược Hư nhàn nhạt nói:
- Gọi điện chủ hoặc quốc sư của các ngươi tới, ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Ngươi!
Bị Giang Nhược Hư đánh mặt ngay trước bàn dân thiên hạ như thế, Cổ Tử Húc cơ hồ tức điên, song lại không thể không nín nhịn cục tức này.
Trước tiên hắn đúng thật đánh không lại Giang Nhược Hư, điểm này đã được nghiệm chứng qua lúc ở Đông Nam quận.
Ngoài ra, hiện tại cả Tân Gia Minh và điện chủ Chúng Tinh Điện đều có mặt, quả thực không đến lượt hắn làm chủ.
- Cổ trưởng lão, không được vô lễ với Giang tiên sinh.
Trong lúc nói chuyện, một lão giả thân khoác Thất Tinh đạo bào đột nhiên mở miệng nói.
- Vâng, điện chủ!
Nghe được tiếng quát của đối phương, Cổ Tử Húc lập tức khom lưng hành lễ, ứng tiếng nói.
- Từ biệt mấy năm, tu vi điện chủ càng thêm phần tinh thâm.
Ánh mắt rơi trên thân đối phương, Giang Nhược Hư mỉm cười mở miệng nói.
- Giang tiên sinh, không biết có hứng thú đến Chúng Tinh Điện bồi lão phu uống chén trà.
Nhìn vào Giang Nhược Hư, điện chủ Chúng Tinh Điện nhẹ giọng nói.
- Điện chủ đã cho mời, Giang mỗ tự nhiên tuân mệnh, chỉ là hôm nay... chưa hẳn đã có dịp thích hợp.
Mỉm cười, Giang Nhược Hư mang theo ẩn ý nói.
Nhưng mà, vị điện chủ Chúng Tinh Điện này hiển nhiên không hiểu hoặc cố tình không hiểu thâm ý của Giang Nhược Hư, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chúng Tinh Thần Vực sắp bóc mở, chuyện giữa tiểu bối với nhau, không ngại để cho tiểu bối đi giải quyết! Giang tiên sinh thấy có đúng không?
- Đấy là tất nhiên!
Gật đầu, Giang Nhược Hư hồi đáp nói:
- Đệ tử Chúng Tinh Điện có xung đột với Tử Vi Đế Tinh ... Ta cũng rất hiếu kỳ, hai người này đều là học sinh Quan Lan ta, đương nhiên ta sẽ không bất công với ai.
- Thế là tốt nhất.
Được đến đáp án mà mình tưởng muốn, điện chủ Chúng Tinh Điện nhẹ giọng nói.
Ùng ùng!
Ngay khi mấy người đang nói chuyện, bầu trời truyền đến tiếng nổ vang, trên cánh đồng tuyết đột nhiên hiện ra áp lực khủng khiếp, giữa trời cũng theo đó xuất hiện một hố đen cực lớn.
Hấp lực cường đại phát ra từ trong đó như muốn hút tất cả mọi người vào trong.
Nếu là người lần đầu tiên nhìn thấy Chúng Tinh Thần Vực bóc mở, thấy được hắc động thần bí này, trong lòng ắt sẽ sinh ra cảm giác váng đầu hoa mắt.
Dù là Bạch Nhạc, khắc này cũng không khỏi cảm thấy dị dạng.
Trước đó, Bạch Nhạc tưởng rằng Chúng Tinh Thần Vực chẳng qua chỉ là một tiểu thế giới tương tự như bí tàng không gian, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy hắc động này, Bạch Nhạc mới ý thức được, suy đoán trước đó của mình sợ rằng không đúng, Chúng Tinh Thần Vực này thần bí vượt xa mình tưởng tượng.