- Thế lực tên Thanh Vương kia ở Bắc Vực đã được tìm ra, có cần xử trí không?
Lão giả kia tiếp tục mở miệng nói.
Mặc dù Bất Tử Thanh Vương kiến lập được một thế lực tương đối cường đại ở Bắc Vực, nhưng đối với Chúng Tinh Điện mà nói, chừng đấy tự nhiên không tính là gì, chỉ cần nguyện ý, một câu nói liền có thể nhổ tận gốc hết thảy.
- Không cần!
Khoát khoát tay, điện chủ Chúng Tinh Điện nhẹ giọng nói:
- Trong chuyện này, hắn không phải người quyết định được thắng bại, huống hồ là đám người ở Bắc Vực kia... Chờ xem, đợi khi bọn hắn đi ra từ trong Chúng Tinh Thần Vực, kiểu gì cũng sẽ có kết quả thôi.
Thoáng ngừng một lát, điện chủ Chúng Tinh Điện nói tiếp:
- Đi mời Tân trưởng lão, ta muốn đàm luận một phen với Tân trưởng lão.
Trong mắt chớp qua một mạt thâm thúy, điện chủ Chúng Tinh Điện bất giác đưa mắt hướng về vị trí Tân Gia Minh.
Mặc dù không có bất kỳ chứng cứ nào, song hắn vẫn có cảm giác, vị quốc sư Tân Gia Minh kia có can hệ không nhỏ với sự kiện lần này.
Hoặc nói cách khác, chí ít hắn hẳn nên biết được, rốt cục Giang Nhược Hư muốn làm cái gì.
... ...
Bóng tối bao trùm mặt đất, không thấy được mặt trời!
Nghe đến tên Chúng Tinh Thần Vực, Bạch Nhạc vốn tưởng rằng, nơi đây hẳn cũng phân tầng như Thiên Tinh Tháp, nhưng đến khi thực sự tiến vào bên trong, Bạch Nhạc mới phát hiện khác xa với tưởng tượng.
Ở chỗ này không có mặt trăng mặt trời, cũng không có sao trời, trên đầu là một mảnh tăm tối, căn bản không có thứ gì để phân chia ngày đêm sáng tối.
Phảng phất hết thảy ánh sáng đều đã bị thôn phệ.
Tròng mắt đã mất đi ý nghĩa, ở chỗ này, hết thảy chỉ có thể bằng vào thần niệm đi cảm ứng, nhưng dù là thần niệm cũng không cách nào khuếch tán đi ra, cùng lắm chỉ có thể thấy rõ hoàn cảnh trong phạm vi mười thước xung quanh.
Hơn nữa, cũng không biết là vô tình hay cố ý, tình huống này, trước đó Giang Nhược Hư không hề đề cập qua với Bạch Nhạc.
Tiểu Bạch Long đã co lại lớn chừng bàn tay, rơi ở trên vai Bạch Nhạc.
Hiển nhiên ở trong bóng tối như bây giờ, dù là Tiểu Bạch Long cũng như Bạch Nhạc, thấy không rõ cảnh vật chung quanh.
Ngoài ra, Bạch Nhạc còn cảm nhận được một loại áp lực vô hình một mực bao phủ trên người, khiến hắn bó tay bó chân.
Hít sâu một hơi, bằng vào áp lực lớn nhỏ để suy đoán phương vị, Bạch Nhạc thấp thỏm tiến đến trung tâm Chúng Tinh Thần Vực.
Trên thực tế, có điều Bạch Nhạc không biết chính là, ngay khi vùng tăm tối trước mặt xuất hiện, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Dù những người này đều là lần đầu tiên tiến vào Chúng Tinh Thần Vực, song ai cũng đều thông qua đủ loại cửa lối tìm hiểu tin tức về Chúng Tinh Thần Vực, biết nơi đây căn bản không hề như thế này.
Bóng tối như chết trước mặt là điều không bất cứ kẻ nào từng gặp qua, thậm chí ghi chép qua.
Nhất thời, bầu không khí hoảng loạn lan tràn trong chúng nhân.
.. .
- Hắc ám che phủ sao trời... Đây là dự ngôn mạt thế ư? Một mình Tử Vi Đế Tinh không khả năng dẫn lên động tĩnh lớn vậy được... Trừ phi, là trùng hợp!
Lẳng lặng đứng trong hắc ám, Giang Nhược Hư nhẹ giọng lẩm bẩm.
So với những người khác, hắn là người trấn định nhất, đương nhiên, cũng là người duy nhất trước đây từng vào qua Chúng Tinh Thần Vực, biết rõ nơi đây vốn không phải thế này.
Chẳng qua, hiển nhiên, sự chú ý của Giang Nhược Hư không đặt ở mặt này.
Nếu Bạch Nhạc ở đây, nghe được những lời đó của Giang Nhược Hư, ắt sẽ kinh hãi thất sắc.
Gần gần chỉ bằng một dị tượng liền có thể khiến Giang Nhược Hư gần như đoán được chân tướng, tâm trí như thế, thực sự quá mức kinh người.
Định thần phân rõ phương vị một phen, Giang Nhược Hư đột nhiên gia tốc, trực tiếp hướng thẳng đến sâu trong Chúng Tinh Thần Vực.
Đối với tranh chấp giữa những người khác, hắn căn bản không hứng thú.
Thậm chí dù là tranh phong giữa Bạch Nhạc và Cố Vong Tình cũng không cách nào khiến hắn dành ra chút xíu tâm tư.
So với những việc này, điều hắn càng quan tâm hơn chính là căn nguyên dẫn đến biến hóa trong Chúng Tinh Thần Vực, mà hết thảy, chỉ có thâm nhập sâu vào trung tâm mới có thể làm rõ được!
Lúc trước khi bước vào Chúng Tinh Thần Vực, thực lực hắn chưa đủ, không cách nào thực sự bước đến trung tâm, nhưng hôm nay, tự nhiên có thể thử một phen.
... .....
Đi thẳng về một hướng, ước chừng một khắc đồng hồ sau, Bạch Nhạc rốt cục cảm nhận có ba động chiến đấu.
Dù còn một đoạn khoảng cách, song Bạch Nhạc đã nghe được rõ ràng có tiếng hung thú gào thét.
Tiếng kêu thế này, Bạch Nhạc rất quen thuộc, đương sơ lúc ở bí tàng không gian, Bạch Nhạc giết qua vô số hung thú, có thể nói, nếu chỉ luận hiểu biết về hung thú, sợ rằng đại đa số người nơi đây đều không ở cùng một đẳng cấp với Bạch Nhạc.
Chỉ là, thực lực hung thú ở chỗ này hiển nhiên cường đại hơn xa hung thú Bạch Nhạc gặp phải trong bí tàng không gian.
Khắc sau, khu vực kia đột nhiên sáng lên.
Đây tất nhiên không phải do khu vực kia xuất hiện ánh sáng, mà là người đang triền đấu với hung thú bị bức phải phóng thích ra Tinh Hải, lấy Tinh Hải thắp sáng khu vực này.
Liếc nhìn ra xa xa một cái, Bạch Nhạc phát hiện, Tinh Hải của đối phương đại thể chừng hơn bảy ngàn trượng, dù là trong Tinh Hải Cảnh cũng không tính là cao thủ.