- Đa tạ tiên sinh!
Khẽ khom lưng cúi đầu về phía Giang Nhược Hư, Bạch Nhạc nhẹ giọng cảm tạ.
- Không cần cảm tạ ta!
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Ta không chỉ giúp ngươi, mà cũng sẽ trợ giúp Cố Vong Tình, trợ giúp Tướng Tinh, Yêu Tinh... Thậm chí là, từng tên thiên tài xuất sắc, đối với ta tới nói, những pho tượng thần linh này đều không quan trọng, mở ra con đường tiến sâu vào trong Chúng Tinh Thần Vực mới quan trọng.
- Mục đích của tiên sinh thế nào không trọng yếu, có thể được đến tiên sinh trợ giúp, Bạch Nhạc cảm kích bất tận.
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc nghiêm túc hồi đáp.
Đối với câu trả lời này của Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư hiển nhiên vô cùng mãn ý.
- Ta từng tới nơi đây, hơn nữa, vừa khéo từng gặp qua mười bảy pho tượng thần linh này, hơn nữa... Biết rõ chúng lần lượt cất chứa đại đạo truyền thừa nào! Chẳng qua, ngươi trước phải nói cho ta biết, thứ ngươi am hiểu nhất rốt cuộc là gì?
Từ lúc thành danh tới nay, thủ đoạn Bạch Nhạc triển hiện ra thực sự rất nhiều, người ngoài rất khó biết được thứ Bạch Nhạc tinh thông nhất là gì!
Huyễn Thuật Chi Đạo, kiếm đạo, Luyện Thể Chi Đạo, hay là thần thông thần bí như Thôn Thiên Quyết.
Dù là Giang Nhược Hư cũng không dám khẳng định đâu mới là thứ Bạch Nhạc am hiểu nhất, đâu là thuật che mắt hắn cố ý bạo lộ ra.
- Kiếm đạo!
Không chút do dự, Bạch Nhạc trực tiếp hồi đáp nói.
Đây không phải lúc để che lấp, hơn nữa, đến cái nước này rồi, đối với Giang Nhược Hư cũng không có gì đáng để giấu giếm nữa cả.
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, Giang Nhược Hư không nói gì thêm mà chỉ gật gật đầu:
- Đã vậy, ngươi hơi chút điều tức, ba ngày sau, ta dẫn ngươi đi.
Mặc dù Bạch Nhạc đã phá mở pho tượng thần linh ở đây, nhưng mà, tinh thần tiêu hao không nghi ngờ cũng là rất lớn.
Với tình cảnh này, Bạch Nhạc đúng thật cần thêm chút thời gian để điều chỉnh trạng thái.
Bạch Nhạc cũng không cự tuyệt, lập tức gật đầu đáp ứng.
... ... .....
Ba ngày chớp mắt trôi đi.
Rất nhanh Giang Nhược Hư liền dẫn Bạch Nhạc đến trước một pho tượng thần linh khác.
Vẫn là đến cách chừng một trăm thước, sau đó Giang Nhược Hư liền dừng lại.
- Vị thần linh này tên là Càn Nguyên! Trong Chúng Tinh Điện có một môn kiếm đạo thần thông tên là Càn Nguyên Thần Kiếm, chính là truyền thừa do Càn Nguyên thần linh lưu lại, chẳng qua, dù là truyền thừa trong Chúng Tinh Điện thì cũng chỉ là tàn thiên.
- Nếu ngươi đã muốn đi con đường kiếm đạo, vậy thì bắt đầu tham ngộ từ chỗ này!
Thoáng ngừng một lát, Giang Nhược Hư nói tiếp:
- Cố Vong Tình cũng chọn một nơi pho tượng thần linh có kiếm đạo truyền thừa, cho nên ... nếu ngươi tưởng muốn giành được càng nhiều cơ hội, tất phải tăng nhanh tốc độ tham ngộ! Trong lòng ngươi cũng rất rõ ràng, những pho tượng thần linh này, tham ngộ một nơi, liền sẽ thiếu mất một nơi.
Khẽ gật đầu, điểm này Bạch Nhạc tự nhiên biết.
Pho tượng thần linh mà hắn vừa phá trừ khi trước đã vỡ nát, người khác tự nhiên không cách nào tiếp tục tham ngộ được nữa.
Không nói gì thêm, Bạch Nhạc trực tiếp bước vào phạm vi trăm thước của pho tượng thần linh kia.
Mà lúc này, tu hành giả hóa thành tượng đá trước pho tượng thần linh đã lên tới bảy người.
Chớp mắt, trên thân pho tượng thần linh kia lộ ra một đạo thần quang, chiếu lên thân Bạch Nhạc, tức thì, Bạch Nhạc lần nữa hóa thành tượng đá, an tĩnh ở đó.
... ... ... ... .
Thoáng chốc, Bạch Nhạc lần nữa rơi vào trong huyễn cảnh!
Giống hệt với pho tượng thần linh Bạch Nhạc tham ngộ được khi trước, xung quanh huyễn cảnh đều vô cùng chân thực, khiến người gần như không phân đâu là hiện thực đâu là hư huyễn.
Cũng thẳng đến khắc này Bạch Nhạc mới dám xác định, huyễn cảnh kia không phải độc hữu của bất kỳ pho tượng thần linh nào, mà là do một loại trận pháp đặc thù dẫn phát.
Hơn nữa, Bạch Nhạc cũng đã thử qua, dù hắn thần ấn vừa tham ngộ được khi trước, lần nữa thi triển Đại Mộng Thiên Thu, thì đều không cách nào phá vỡ huyễn cảnh ở chỗ này.
Mỗi pho tượng thần linh lại tồn tại quy tắc chi lực đặc trưng riêng.
Chỉ có thỏa mãn loại quy tắc kia mới có thể phá mở huyễn cảnh rời đi.
Đương nhiên, mọi việc đều không phải tuyệt đối.
Giả sử lý giải đối với Huyễn Thuật Chi Đạo đủ mạnh, tự nhiên có thể không nhìn hết thảy quy tắc, trực tiếp phá mở huyễn cảnh.
Chỉ là, chí ít giờ đây Bạch Nhạc còn xa xa mới đạt đến trình độ kia.
Khu trục những ý niệm bát nháo kia ra khỏi đầu, Bạch Nhạc lần nữa đặt sự chú ý lên pho tượng thần linh kia.
Dù chưa tiến vào sâu trong huyễn cảnh, song lúc này, nhìn vào pho tượng thần linh kia, Bạch Nhạc đã có thể cảm nhận được một cỗ kiếm ý cường đại.
Thử phóng ra một tia kiếm ý của mình, thoáng chốc, trước mặt Bạch Nhạc chợt tối sầm lại, đột nhiên bị kéo vào trong huyễn cảnh!
Trong phiến hư không trước mặt, Bạch Nhạc rõ ràng thấy được pho tượng thần linh kia sống lại, hóa thành một vị thần linh khủng bố, chính đang giao thủ với một con hung thú cường hãn.
Hung thú kia hoàn toàn không phải đám hung thú Bạch Nhạc gặp được khi trước có thể cầm ra so sánh.
Chỉ riêng thân thể đã to lớn như sao trời, nuốt nhổ tinh lực bàng bạc, có thể khiến cho tinh hà đảo ngược, nhật nguyệt vô quang.