Cơ hồ đồng thời với đó, pho tượng thần do thần quang ngưng tụ mà thành cũng dần dần trở nên rõ ràng, không ngờ lại hóa thành bộ dạng Bạch Nhạc.
Sắc mặt thoáng có chút khó coi, Cố Vong Tình gắt gao nhìn chằm chằm pho tượng thần hóa thành bộ dạng Bạch Nhạc kia, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thất bại!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn thua!
Quá khứ vô luận đối mặt với bất cứ kẻ nào, đối mặt với bất cứ khảo nghiệm gì, hắn đều vẫn luôn là người xuất sắc nhất, chưa từng bao giờ nếm mùi thất bại!
Nhưng hôm nay, trong lần đọ sức với Bạch Nhạc, hắn lại rơi đến phía sau, đối với hắn mà nói, đây là một loại sỉ nhục.
Khăng khăng còn không cách nào nói ra miệng được.
Đột nhiên xoay người, Cố Vong Tình trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Chỉ là ngay khi hắn rời đi, Bạch Nhạc hồi thần lại, đưa mắt nhìn theo Cố Vong Tình, khóe miệng nhếch lên ý cười, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Cố sư huynh, đây là lần đầu tiên!
…
Bước chân Cố Vong Tình ngưng trệ, song cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
Thua là thua, thắng là thắng, tuy có chút không cam tâm, nhưng bụng dạ Cố Vong Tình còm chưa hẹp hòi đến mức tới vậy.
Hơn nữa, chuyện này cũng có thể nói là hắn dẫn lên trước.
Bạch Nhạc tính là trả lại câu nói cho hắn.
- Sao không nhân cơ hội lưu hắn lại?
Nhìn theo bóng lưng Cố Vong Tình dần tan biến trong bóng đêm, khóe miệng Giang Nhược Hư hơi hơi nhếch lên, nhẹ giọng hỏi.
- Tiên sinh sẽ để ta lưu hắn lại ư?
Quay đầu, Bạch Nhạc không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trên mặt lộ ra một tia tán thưởng, Giang Nhược Hư cười đáp nói:
- Sẽ không.
Không phải Giang Nhược Hư thiên hướng Cố Vong Tình, trên thực tế, nếu ngược lại, Giang Nhược Hư cũng sẽ không để Cố Vong Tình xuống tay với Bạch Nhạc.
Đây không quan hệ thân sơ, mà là do thế cục hiện tại quyết định.
Biểu hiện của Bạch Nhạc đúng là rất xuất sắc, song còn xa mới đạt đến mức có thể khiến cho Giang Nhược Hư hoàn toàn tín nhiệm.
- Thu hoạch thế nào?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư tự nhiên chuyển đổi thoại đề.
- Được đến rất nhiều lợi ích!
Gật gật đầu, Bạch Nhạc hồi đáp nói:
- Pho tượng thần linh thế này hẳn không chỉ ở đây mới có, đúng không?
- Không sai!
Gật đầu, Giang Nhược Hư giải thích nói:
- Đến lúc này đã phát hiện có tổng cộng mười bảy pho tượng thần linh tương tự, được bố trí sắp xếp theo một loại tinh tượng đặc thù, chắc là lấy những pho tượng thần linh này làm căn cơ, kiến tạo nên một tòa đại trận, phong bế con đường tiến vào sâu trong Chúng Tinh Thần Vực.
Thoáng khẽ nhướng mày, mặc dù Bạch Nhạc có dự cảm pho tượng thần linh thế này tất sẽ không ít, song cũng thật không ngờ đây lại là một tòa đại trận.
Trầm ngâm khoảnh khắc, lát sau Bạch Nhạc mới tiếp tục nói:
- Tiên sinh từng tới nơi đây, lấy ý kiến tiên kinh, Chúng Tinh Thần Vực hiện tại với trước kia có khác biệt gì?
Câu nói đã hỏi đến điểm then chốt nhất.
Vẻ tán thưởng trên mặt Giang Nhược Hư càng đậm:
- Chúng Tinh Thần Vực hiện tại mới là bộ dạng vốn có ... Bí mật, hẳn nên được phong ấn ở nơi sâu nhất, phá mở đại nhân do những pho tượng thần linh này tạo thành mới là việc cấp bách nhất bây giờ!
- Thời gian ba năm quá ngắn, chỉ bằng mình ngươi, không kịp!
Câu này cũng là một trong những nguyên nhân Giang Nhược Hư sẽ ngăn cản Bạch Nhạc và Cố Vong Tình phân ra sinh tử vào lúc này.
Phải biết, tính từ lúc Bạch Nhạc phát hiện ra pho tượng thần linh trước bắt, đến hiện tại đã qua chừng ba tháng, án theo tốc độ đó mà tính, trong vòng ba năm, Bạch Nhạc căn bản không khả năng phá mở hết thảy pho tượng thần linh.
Huống hồ, phá mở những pho tượng thần linh này, mở ra cấm chế tiến vào sâu trong Chúng Tinh Thần Vực, đấy gần gần mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Những lời này không cần phải nói quá rõ, Bạch Nhạc cũng có thể hiểu được.
- Nếu đã có mười bảy pho tượng thần linh, như vậy đoán rằng người tham ngộ cũng sẽ nhiều... Cơ duyên như thế, đúng thực không phải một cá nhân có thể độc chiếm! Tiên sinh, lấy gì dạy ta?
Trầm tư khoảnh khắc, Bạch Nhạc liền hồi thần, nhẹ giọng hỏi.
- Xích có sở đoản, thốn có sở trường! Ba ngàn đại đạo, ai cũng không khả năng ngộ hết được, tất phải có điều lấy hay bỏ.
Khẽ gật đầu, Giang Nhược Hư nói tiếp:
- Lần này Cố Vong Tình thua ngươi, nhưng thế không có nghĩa là thiên phú và ngộ tính của hắn không bằng ngươi, mà ngươi lại có lợi thế tinh thông Huyễn Thuật Chi Đạo ... Ta nói đúng chứ?
Mí mắt hơi nhót, Bạch Nhạc không muốn thừa nhận cũng không được, những gì Giang Nhược Hư nói đều là thực.
- Lần này ngươi tương đối may mắn, nhưng không ai may mắn mãi được cả, giả như đến lần tiếp theo, trong pho tượng thần linh mà ngươi tìm được lại cất chứa đạo pháp truyền thừa, trận pháp truyền thừa thì sao?
Giang Nhược Hư tiếp tục hỏi.
Bạch Nhạc lần nữa trầm mặc.
Nhếch môi cười nhẹ, Giang Nhược Hư nói tiếp:
- Ta có thể tìm giúp pho tượng thần linh thích hợp nhất với ngươi.
Câu này mới là trọng điểm!
Giang Nhược Hư sẽ không vô duyên vô cớ nói bậy, cũng sẽ không nói ra những lời vô dụng.
Điểm này, trước đó Bạch Nhạc cũng đã đoán được, cho nên mới sẽ nói, tiên sinh lấy gì dạy ta.