Về cơ bản, bình quân trên dưới hai ngày lại sẽ tiến vào loại huyễn cảnh đặc biệt kia một lần, để hắn có thể quan sát ở cự ly cảnh thần linh kia thi triển thần ấn.
Chỉ là, dù vậy, muốn nắm giữ được thần ấn phức tạp này vẫn là điều vô cùng khó khăn.
Cũng may, thần thông Thiên Cơ Biến và Đại Mộng Thiên Thu đánh xuống nền tảng vô cùng vững chắc cho Bạch Nhạc, nhờ đó mới giúp Bạch Nhạc kiên trì được nổi.
Đương nhiên, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ loại thần ấn phức tạp này, song Bạch Nhạc đã có thể cảm giác được, mấy ngày nay, vô luận là ở Huyễn Thuật Chi Đạo hay là đề thăng lực lượng thần hồn, hắn đều có tiến bộ rất lớn.
Quan trọng hơn hết là, Bạch Nhạc ẩn ẩn cảm nhận được lực lượng Thời Gian Pháp Tắc ở trong
Trong tất cả đại đạo, đây không nghi ngờ là loại lực lượng pháp tắc khó khống chế nhất.
Trong tất cả cường giả mà Bạch Nhạc từng gặp qua, hắn chưa từng thấy bất kỳ ai có thể nắm giữ Thời Gian Pháp Tắc, thậm chí ngay cả chạm tới mép biên Thời Gian Pháp Tắc cũng không có.
Sở dĩ thần thông Đại Mộng Thiên Thu khủng bố như vậy, cũng là bởi vì ở một khía cạnh nào đó, nó đã chạm đến mép biên Thời Gian Pháp Tắc.
Chỉ là, vô luận Bạch Nhạc hay bản thân Mộng Thiên Thu trước đây, tu vi đều quá yếu, căn bản không thể thực sự đặt chân vào trong đó.
Bạch Nhạc một mực vẫn nghĩ, giả như Thiên Thu đại sư có thể bước đến Hóa Hư Cảnh, không chừng thật có khả năng chạm tới Thời Gian Pháp Tắc.
Mà giờ đây, trong tình cảnh không ngừng tham ngộ thần ấn do pho tượng thần linh thi triển, Bạch Nhạc lại lần nữa cảm nhận được một tia lực lượng Thời Gian Pháp Tắc từ trong đó.
Thêm một lần tiến vào ảo cảnh, chứng kiến thần linh kia thi triển thần ấn, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên chớp hiện một đạo linh quang!
Lần này, Bạch Nhạc không chiếu theo đó thi triển thần ấn, mà đột ngột đứng dậy, trong tay kết liền một chuỗi ấn kết, dồn hết thảy vào trong một chỉ kia!
- Đại Mộng... Thiên Thu!
Một chỉ này, Bạch Nhạc điểm thẳng đến mi tâm pho tượng thần linh.
Phảng phất chớp mắt, một tia lực lượng được dẫn động từ trong tối tăm, khiến thân thể Bạch Nhạc bất chợt bay lên!
- Răng rắc!
Chớp mắt, như có thứ gì đó vỡ vụn.
Sát na khi thi trển thần thông, Bạch Nhạc và pho tượng thần linh phảng phất hòa làm một thể!
Gần như đồng thời!
Bên ngoài, Giang Nhược Hư đang yên vị cách pho tượng thần linh không xa đột nhiên mở mắt liếc nhìn!
Chỉ tích tắc, trên tượng đá Bạch Nhạc bỗng chợt chớp qua thần quang nhàn nhạt.
Giờ này khắc này, vô luận là Giang Nhược Hư hay Hàn Tinh, trong lòng đều không khỏi đột nhiên hơi nhảy!
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, pho tượng thần linh kia cũng đồng thời xuất hiện vết nứt, thần quang không ngừng trút về phía Bạch Nhạc, tùy theo những thần quang này tiêu thất, trên thân pho tượng thần linh kia xuất hiện vô số khe nứt chằng chịt!
Quá trình này duy trì liên tục trong chừng một nén hương!
Chỉ nghe oanh một tiếng, pho tượng thần linh kia đột nhiên vỡ nát, hóa thành đống đá vụn
Cơ hồ đồng thời, Bạch Nhạc bất chợt tỉnh lại, dưới thần quang bao phủ, bụi đá trên người không ngừng rơi xuống, hóa thành một tầng bột phấn nhỏ mịn.
Chỉ là, giờ này khắc này, Bạch Nhạc thậm chí còn đang ngơ ngác, chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cũng không cố được đi nghĩ nhiều!
Nháy mắt khi đang cảm nhận hắc ám xung quanh, Bạch Nhạc tự nhiên liền đánh ra một loạt thủ ấn, nương theo những thần ấn kia được thi triển, thần quang lần nữa tăng vọt, ngưng tụ ra một bức tượng thần giữa hư không.
- Đại Mộng... Thiên Thu!
Thần ấn tự nhiên đánh ra, Bạch Nhạc điểm tới một chỉ, lần nữa thi triển thần thông Đại Mộng Thiên Thu!
Nháy mắt, pho tượng thần linh do thần quang ngưng tụ chợt thành hình, tán phát quang mang vạn trượng, chiếu sáng khắp xung quanh!
Hắc ám tứ phía phảng phất bị xua tán đi, lộ ra sinh cơ nồng nặc!
Hắc ám lui tán, trên mặt đất hoang vu theo đó mọc ra cỏ xanh hoa đỏ, sinh cơ bừng bừng.
Chỉ là phạm vi này cũng như trong ảo cảnh, chỉ lan tràn ra ở giới hạn năm trăm thước.
Bên ngoài năm trăm thước vẫn là bóng tối bao trùm, giống hệt như trước kia!
Ngay lúc đó, tượng đá Cố Vong Tình cũng được đến sinh cơ làm dịu, từ từ tuột đi lớp da đá cứng nhắc, tỉnh lại.
Bất thần đứng bật dậy, trong mắt Giang Nhược Hư lộ ra vẻ hưng phấn, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Hết thảy xung quanh có vẻ rất xa lạ đối với Bạch Nhạc và Cố Vong Tình, nhưng đối với hắn mà nói lại vô cùng quen thuộc.
Lần trước khi hắn bước vào Chúng Tinh Thần Vực, Chúng Tinh Thần Vực chính là như vậy!
Khắp nơi đều là sinh cơ bừng bừng, căn bản không có bóng tối bao trùm!
Mà khắc này, tùy theo Bạch Nhạc thức tỉnh, xung quanh pho tượng thần linh cũng theo đó khôi phục bộ dạng như trước.
Ý nghĩa cất chứa trong đó, chỉ cần nghĩ đến thôi liền đủ khiến người hưng phấn.
- Không tầm thường!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Giang Nhược Hư nhịn không được tán thán thành tiếng.
Nghe được giọng Giang Nhược Hư, lúc này Bạch Nhạc mới triệt để hồi thần.
Đã trở về!
Rơi vào trong ảo cảnh hơn một tháng, cuối cùng hắn vẫn bằng vào tia linh quang trong đầu, dung hợp thần thông Đại Mộng Thiên Thu và thần ấn, thuận lợi đột phá, đánh vỡ huyễn cảnh!