- Tiên sinh, tất cả người tới gần tượng thần đều hóa thành tượng đá, không một ngoại lệ!
Lui về lại bên người Giang Nhược Hư, Hàn Tinh sắc mặt ngưng trọng mở miệng nói.
Một tháng qua, Giang Nhược Hư và hắn vốn tưởng muốn một mực thâm nhập sâu vào trong Chúng Tinh Thần Vực, nhưng sau cùng vẫn bị ngăn lại, phảng phất có một chướng bích vô hình cản trở, không cho bọn hắn tiến thêm.
Lúc truy xét khởi nguồn của loại lực lượng này, Giang Nhược Hư phát hiện, tầng chướng bích ngăn cản hai người khả năng là do những tượng thần kia dẫn lên.
Không phá trừ lực lượng trên tượng thần, căn bản không cách nào tiến sâu.
Sau khi lui ra, rất nhanh hai người bọn Giang Nhược Hư liền phát hiện, trước mỗi một pho tượng thần đều xuất hiện rất nhiều tượng đá, đây đều là do tu hành giả tiếp cận tượng thần biến thành.
Vì nghiệm chứng điểm này, Hàn Tinh đặc ý tiêu tốn năm ngày, chạy đến tất cả các pho tượng.
Đến hiện tại đã phát hiện có tổng tộng mười bảy pho tượng thần linh, được bố trí sắp xếp theo một loại tinh tượng đặc thù, hiển nhiên, lấy những pho tượng thần linh này làm căn cơ, kiến tạo nên một tòa đại trận, phong bế con đường tiến vào sâu trong Chúng Tinh Thần Vực.
Dù lấy kiến thức như của Giang Nhược Hư cũng không cách nào phân biệt đi ra đây là tinh tượng gì.
Chẳng qua, biết rõ ràng những điều này, đối với Giang Nhược Hư mà nói, vậy là đủ rồi.
- Tìm được vị trí Bạch Nhạc chưa?
- Tìm được rồi!
Gật đầu, Hàn Tinh nhẹ giọng hồi đáp:
- Bạch Nhạc rất dễ tìm, con bạch long kia ở ngay phụ cận vị trí pho tượng thần linh nơi Bạch Nhạc bị hóa đá, ta đặc ý đi qua xem xem, không chỉ mỗi Bạch Nhạc, cả Cố Vong Tình cũng ở đó.
- Thú vị rồi đây ... Đi, chúng ta đi xem xem.
Khẽ gật đầu, Giang Nhược Hư mở miệng nói.
Có Hàn Tinh dẫn đường, nửa ngày sau, Giang Nhược Hư liền chạy tới phụ cận vị trí pho tượng thần linh nơi bọn Bạch Nhạc hóa đá.
Nhận thấy có người tiếp cận, Tiểu Bạch Long lập tức khẩn trương, sau khi phát hiện người đến là Giang Nhược Hư và Hàn Tinh, Tiểu Bạch Long không khỏi kinh hãi.
Nó không ngốc, tự nhiên biết được mình căn bản không phải đối thủ của hai người này.
Chẳng qua, Tiểu Bạch Long cũng có thể cảm giác ra được, Giang Nhược Hư không có địch ý đối với Bạch Nhạc.
- Tiểu gia hỏa, ngươi có thể ra vào tự do, đúng không?
Hạ xuống trước mặt Tiểu Bạch Long, trên mặt Giang Nhược Hư lộ ra ý cười, nhẹ giọng dò hỏi.
Cảnh giác nhìn vào Giang Nhược Hư, song sau cùng Tiểu Bạch Long vẫn gật đầu.
- Quả nhiên!
Khẽ nhướng mày, trong lòng Giang Nhược Hư đã có phán đoán!
Lực lượng trên tượng thần linh chuyên môn nhắm đến tu hành giả, tuy có nguy hiểm, song hẳn nên tính là một loại khảo nghiệm, một khi thông qua, tự nhiên liền có thể hóa nguy thành an, đồng thời được đến chỗ tốt.
Cũng chính bởi vì đây là một loại khảo nghiệm, cho nên Tiểu Bạch Long mới may mắn tránh khỏi.
Đối với loại khảo nghiệm này, trong lòng Giang Nhược Hư thậm chí có chút hâm mộ.
Lấy tu vi và tự tin của hắn, căn bản không tin tưởng trên đời có khảo nghiệm nào lại có thể làm khó được mình, nếu lần trước lúc bước vào Chúng Tinh Thần Vực cũng có thể gặp phải khảo nghiệm kiểu này, có lẽ hắn sẽ đi được càng xa!
Đáng tiếc... Hiện tại hắn đang phải chịu bài xích, căn bản không cách nào tiếp thu khảo nghiệm.
Thoáng trầm mặc khoảnh khắc, Giang Nhược Hư nhẹ giọng mở miệng nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng tiến vào xem xem.
Trong lòng có phán đoán, Giang Nhược Hư tự nhiên không còn sợ hãi.
Mặc dù Giang Nhược Hư bị pho tượng thần linh bài xích, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không phải Bạch Nhạc và Cố Vong Tình có thể sánh bằng, trên người tán phát ra khí tức huyền diệu, cứ vậy cường hành gánh lấy áp lực, xông thẳng đi vào.
Tùy theo Giang Nhược Hư đi đến phạm vi trăm thước, thần quang trên thân pho tượng thần linh đột nhiên tăng vọt, phảng phất nháy mắt ấy, tượng thần gần như tỉnh lại.
Chân Giang Nhược Hư vốn đã nhấc lên, nhưng một cước này lại mãi vẫn không đạp xuống.
Cũng không phải nói, bước ra bước này liền nhất định sẽ có nguy hiểm.
Nhưng Giang Nhược Hư có thể cảm nhận được, một khi bước ra bước này, hắn tất sẽ bị tượng thần tấn công, dù hắn có thể ngăn đỡ được, song ắt sẽ ảnh hưởng đến Bạch Nhạc và Cố Vong Tình.
Hắn đến đây là để tìm kiếm bí mật của tượng thần và Chúng Tinh Thần Vực, chứ không phải tới để phá hoại.
Chậm rãi thu hồi bước chân, Giang Nhược Hư lần nữa đưa mắt lên thân Bạch Nhạc và Cố Vong Tình.
Chỉ có khoảng cách một trăm thước, song đối với hắn mà nói, chừng đó đã đủ để thấy rõ trạng thái của Bạch Nhạc và Cố Vong Tình.
Mặc dù hai người đều biến thành tượng đá, mất đi hết thảy khí tức, song nếu tử tế cảm nhận liền có thể phát giác, trên tượng hai người đều có thần hồn ba động nhàn nhạt, chứng minh hai người tuy đang sa vào trạng thái kỳ dị nào đó, nhưng vẫn chưa chết đi.
Thoáng trầm mặc khoảnh khắc, Giang Nhược Hư dứt khoát dừng lại ở chỗ này.
Ngồi trên đất, cứ vậy lẳng lặng chờ đợi Bạch Nhạc và Cố Vong Tình thức tỉnh.
... .. .
Ngón tay vung vẫy như hồ điệp xuyên hoa!
Mấy ngày nay, Bạch Nhạc đã thử qua vô số lần, cũng đã tiến vào loại cảnh ngộ đặc biệt này hơn mười lần!