So với pho tượng nhìn thấy ở thế giới chân thực, pho tượng trong huyễn ảnh này hiển nhiên có vẻ mới hơn nhiều, như thể mới vừa được điêu khắc đi ra vậy.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, bên trong pho tượng thần linh ẩn chứa sinh cơ mà một pho tượng bình thường tuyệt đối không thể có!
Cảm giác kia, hệt như đối phương vẫn còn sống được.
Ánh mắt lần nữa hướng đến tròng mắt, tức thì, Bạch Nhạc cảm thấy thần hồn mình như rơi vào trong đó!
Oanh!
Phảng phất có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, Bạch Nhạc rõ ràng thấy được pho tượng thần linh sống dậy, biến thành một thần linh sống sờ sờ!
Xung quanh là một mảnh xám xịt, không có gì cả, tựa hồ khắp nơi đều tràn ngập khí tức đè nén và tử vong.
Bạch Nhạc mở miệng ra, tưởng muốn nói chuyện, lúc này mới phát hiện, bản thân hoàn toàn không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vào hết thảy diễn ra, hệt như người xem, hoàn toàn không can thiệp được vào bất cứ chuyện gì.
Bạch Nhạc thấy được rõ ràng, bàn tay vị thần linh kia kết ra từng đạo thần ấn, tinh lực không ngừng đánh ra, phảng phất ẩn chứa lực lượng huyền diệu nào đó, xé mở sương mù xung quanh, cường hành tạo nên một phiến tiểu thiên địa trong một mảnh xám xịt này.
Không biết qua bao lâu, lúc này Bạch Nhạc mới từ từ tỉnh lại.
Bản thân vẫn đứng ở chỗ cũ, xung quanh vẫn là khu vực sinh cơ duy trì phạm vi năm trăm thước, màu xanh biếc dạt dào.
Giờ này khắc này, Bạch Nhạc rốt cuộc cũng hiểu được.
Phạm vi này chính là thần linh đương sơ dùng thần lực căng đi ra, liền một chuỗi thần ấn phức tạp kia, trên thực tế chính là một loại truyền thừa do thần linh này lưu lại.
Mà muốn rời khỏi chỗ này, then chốt liền nằm ở thần ấn phức tạp kia.
Nỗ lực hồi ức toàn bộ chi tiết khi trước, Bạch Nhạc lần nữa thôi diễn thần ấn của đối phương, rất nhanh liền đắm chìm vào trong đó, quên mất cả thời gian đang trôi đi.
... ... ...
- Ngao ô!
Chừng khoảng một canh giờ sau khi Bạch Nhạc hóa thành tượng đá, Tiểu Bạch Long đột nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc, tức thì bay lên từ trên vai Bạch Nhạc, trong miệng phát ra một tiếng gầm gào, tràn đầy uy hiếp nhìn chằm chằm đối phương.
Mí mắt kẻ đến hơi nhảy, lập tức liền phát hiện Tiểu Bạch Long.
Cố Vong Tình!
So với Bạch Nhạc có Tiểu Bạch Long dẫn đường, đoạn đường này Cố Vong Tình đi có vẻ gian nan hơn rất nhiều, chẳng qua sau cùng vẫn tìm tới được chỗ này.
Vốn Cố Vong Tình còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghe được tiếng rống giận của Tiểu Bạch Long, hắn liền chú ý đến tượng đá trước mặt Bạch Nhạc!
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, tức thì, Cố Vong Tình ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Nhạc hóa thành tượng đá, kết quả này lập tức khiến Cố Vong Tình ý thức được nguy hiểm!
Không chút do dự, nháy mắt, Cố Vong Tình liền lộn về, xoay người bỏ chạy!
Chỉ là, vừa quay người lại, Cố Vong Tình đột nhiên phát hiện, không gian xung quanh đã bị cầm cố, dù là hắn cũng căn bản không thể lui về được.
Trong lòng hơi trầm xuống, ánh mắt Cố Vong Tình lần nữa hướng đến pho tượng thần linh kia.
Nháy mắt, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung!
Thoáng chốc, cả người Cố Vong Tình hóa thành một pho tượng đá giống hệt như Bạch Nhạc khi nãy!
- Ngao ô!
Khắc ấy, lân phiến toàn thân Tiểu Bạch Long dựng ngược cả lên.
Lần này, nó đã thấy được rõ ràng, một người sống sờ sờ như Cố Vong Tình, lại đột nhiên cứ vậy biến thành tượng đá tương tự như Bạch Nhạc ngay trước mắt nó.
Cả người Tiểu Bạch Long run lên, tựa hồ sợ hãi bản thân cũng biến thành tượng đá như thế.
Chỉ là, tượng thần kia có vẻ không để ý đến nó, trực tiếp không nhìn.
Rụt về bộ dạng chỉ chừng nắm tay, Tiểu Bạch Long kinh hồn táng đảm đợi thêm nửa ngày, phát hiện không bị biến thành tượng đá, lúc này lá gan mới lớn chút, thử thăm dò đi ra ngoài.
Khác với Cố Vong Tình, Tiểu Bạch Long muốn rời đi thì cũng không bị pho tượng thần linh kia làm khó dễ.
Một hơi đi ra khoảng cách năm trăm thước, thẳng đến khi không thấy được thần quang phát ra từ pho tượng thần linh kia nữa, lúc này Tiểu Bạch Long mới thở phào một hơi.
Đương nhiên, Bạch Nhạc còn chưa khôi phục, Tiểu Bạch Long tự nhiên sẽ không rời xa.
Chỉ là, nghĩ đến cảnh tượng Cố Vong Tình bị biến thành tượng đá, Tiểu Bạch Long không dám lộn trở về, cứ vậy dạo quanh phụ cận, thỉnh thoảng lại bắt một hai con hung thú để ăn.
Thời gian cứ vậy chậm rãi trôi đi.
Bất tri bất giác đã là một tháng sau.
Trong một tháng này, Tiểu Bạch Long ăn bảy, tám con hung thú, cũng gặp qua ba bốn người, chỉ là, Tiểu Bạch Long trực tiếp đánh đuổi đối phương.
Bị chấn nhiếp bởi áp lực từ Tiểu Bạch Long, không ai dám tiếp cận nơi đây, tự nhiên cũng không người phát hiện sự tồn tại của pho tượng thần linh.
Đối với bọn hắn mà nói, rất khó nói đây đến cùng là phúc là họa.
Đương nhiên, trên thực tế, toàn bộ Chúng Tinh Thần Vực cũng không phải chỉ mỗi chỗ này mới có pho tượng thần linh!
Một tháng qua, chí ít đã có gần trăm người lần lượt gặp phải những pho tượng thần linh khác nhau.
Chỉ là không một ngoại lệ, phàm là ai tới gần những pho tượng thần linh này, kết cục đều như Bạch Nhạc và Cố Vong Tình, hóa thành tượng đá, mất đi hết thảy khí tức, như thể đã chết rồi vậy.
…