Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1863 - Chương 1862: Pho Tượng Thần Linh

Chương 1862: Pho tượng thần linh Chương 1862: Pho tượng thần linh

Chỉ huy Tiểu Bạch Long tiến sát nơi kia, đợi đến lúc tiếp cận trăm thước, dù là Tiểu Bạch Long cũng cảm nhận được lực áp bách cường đại, không thể tùy ý phi hành được nữa, Bạch Nhạc đành phải nhảy xuống từ trên lưng Tiểu Bạch Long.

Đến khoảng cách này, Bạch Nhạc tự nhiên đã có thể thấy được rõ ràng, nơi phát ra ánh sáng kia là một pho tượng thần linh!

Hơn nữa pho tượng thần linh này tựa hồ không phải vật chết, nơi nơi đều lộ ra linh khí.

Một khi tới gần liền cấm chỉ phi hành, dù là Tiểu Bạch Long cũng không thể không hạ xuống, càng đừng nói tới tu hành giả.

Hơn nữa, một khi rơi xuống đất, cảm giác áp bách vừa rồi phảng phất cũng tan biến theo.

Tựa hồ phát giác được nguy hiểm, Tiểu Bạch Long lập tức rụt về lớn chừng bàn tay, rơi ở trên vai Bạch Nhạc.

Thấp thỏm tiến về phía trước, rất nhanh Bạch Nhạc liền đi tới trước mặt pho tượng thần linh kia.

Rõ ràng đã qua vạn năm, song pho tượng nhìn vẫn có vẻ sống động như thật.

Thậm chí có cảm giác, hệt như có người đang thông qua pho tượng để nhìn chằm chằm vào ngươi.

Đứng trước mặt pho tượng kia, Bạch Nhạc hơi hơi khom lưng, hướng về phía pho tượng cúi đầu.

Có tồn tại thần linh hay không, đáp án hiển nhiên là có.

Bạch Nhạc rất rõ ràng, toàn bộ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới chính là do chúng thần sáng tạo nên, thần linh lưu lại pho tượng ở đây tất chính là một trong chúng thần khi xưa.

Tới Chúng Tinh Tiểu Thế Giới tu hành, thậm chí tiến vào trong Chúng Tinh Thần Vực này, tự nhiên đều là chịu ân huệ từ chúng thần, tự nhiên không thể thất lễ.

Nhưng mà, chính lúc cúi đầu, sau đó đứng dậy, trời đất xung quanh bỗng chợt quay cuồng, sa vào trong một không gian khác.

Hắc ám xung quanh tựa hồ nháy mắt tiêu tán sạch sẽ, ngược lại biến thành khắp nơi chim hót hoa nở, sinh cơ bừng bừng.

Điều duy nhất không thay đổi chính là pho tượng thần linh vẫn sừng sững trước mặt.

Ánh mắt vô thức rơi trên bả vai, Bạch Nhạc phát hiện, Tiểu Bạch Long đã không còn ở bên mình.

Trong lòng đột nhiên hơi nhảy, Bạch Nhạc lập tức ý thức được, mình có thể đã rơi vào trong huyễn cảnh.

Chỉ là, huyễn cảnh này thực sự quá chân thực, dù lấy tạo nghệ ở Huyễn Thuật Chi Đạo của Dạ Huyền cũng căn bản không cách nào phát hiện ra bất cứ dị thường, hệt như nơi đây vốn là tồn tại chân thực.

... ..

- Ngao ô!

Gần như đồng thời điểm Bạch Nhạc rơi vào huyễn cảnh, thân thể Bạch Nhạc đột nhiên hóa đá, chớp mắt liền hóa thành một pho tượng đá.

Tiểu Bạch Long lập tức phát giác ra dị dạng, chỉ là nó không hề bị ảnh hưởng.

Tiểu tử kia bật nhảy trên vai Bạch Nhạc, nỗ lực đánh thức hắn.

Chỉ là Bạch Nhạc đã hóa tượng đá, tự nhiên không cách nào đáp lại.

Quá sốt sắng, Tiểu Bạch Long tức tốc bay lên từ trên vai Bạch Nhạc, giương nanh múa vuốt lao về phía pho tượng thần linh, phảng phất như muốn đánh nát pho tượng thần linh kia.

Nhưng mà, ngay nháy mắt khi Tiểu Bạch Long nhắm đến pho tượng thần linh, bỗng chợt có một cỗ đại lực ập tới, cường hành đè Tiểu Bạch Long xuống.

Phốc thông một tiếng!

Đầu Tiểu Bạch Long ngã quỵ dưới chân pho tượng thần linh.

Tiểu Bạch Long vẫn không chịu từ bỏ, từ dưới đất bò dậy, lần này không tiếp tục bay mà khoái tốc đánh tới pho tượng thần linh!

Tư duy tiểu gia hỏa vô cùng đơn giản, không cho bay, vậy thì đụng nát ngươi!

Dù cho nó không biết Bạch Nhạc rốt cục đã xảy ra chuyện gì, song nó hiểu được, vấn đề nhất định là ở trên pho tượng thần linh này, chỉ cần đụng nát tượng thần linh, hẳn sẽ giúp được Bạch Nhạc thoát khốn!

Đáng tiếc, so với lực lượng thần linh, lúc này Tiểu Bạch Long vẫn có vẻ quá yếu ớt.

Trên thân pho tượng thần linh kia chớp qua một tầng thần quang nhàn nhạt, nhẹ nhàng ngăn lại cú nện tới từ Tiểu Bạch Long, thậm chí trực tiếp đánh bay nó đi ra.

- Ngao ô!

Tiểu Bạch Long gầm lên một tiếng phẫn nộ, lần nữa xông đến, đáng tiếc, kết quả vẫn chẳng khác gì!

Sau bảy tám lần liên tục thất bại, Tiểu Bạch Long rốt cục buông bỏ ý niệm đụng nát tượng thần.

Lần nữa về lại bên người Bạch Nhạc, Tiểu Bạch Long rụt về chừng nắm tay, rơi trên vai Bạch Nhạc, tử tế trông chừng hắn.

Nó không cách nào đánh thức Bạch Nhạc, thế là đành chỉ biết trông chừng, phòng ngừa Bạch Nhạc gặp phải nguy hiểm gì, cứ thế ở lại chỗ này chờ đợi Bạch Nhạc thức tỉnh.

... ... ..... .

Không gian xung quanh tượng thần ước chừng chỉ khoảng năm trăm thước, bên ngoài là một mảnh mù mịt, hơn nữa, căn bản không cách nào rời đi.

Bạch Nhạc ngây ngốc ở đây nửa canh giờ, dần dần hiểu được tình cảnh bây giờ của mình.

Không chút nghi vấn, bản thân đã sa vào trong huyễn cảnh do pho tượng thần linh này tạo nên, mặc dù hiện tại Bạch Nhạc đã rõ ràng ý thức được điểm này, song vẫn không cách nào giãy thoát khỏi huyễn cảnh.

Hơn nữa huyễn cảnh này tựa hồ có liên hệ thần bí với thế giới chân thật.

Lấy tượng thần làm trung tâm, phạm vi năm trăm thước xung quanh chính là khu vực mà pho tượng thần linh có thể duy trì ảnh hưởng.

Thoáng trầm tư một lúc, Bạch Nhạc lần nữa đưa mắt đặt lên thân pho tượng.

Cởi chuông còn cần người buộc chuông.

Giờ bị nhốt ở chỗ này, manh mối và hi vọng duy nhất đều nằm hết trên thân pho tượng thần linh kia.

Đặt hết tâm thần lên pho tượng thần kinh, rất nhanh, Bạch Nhạc phát hiện ra một ít dị thường.

Bình Luận (0)
Comment